Người đã từng thương
Lưu bài yêu thích
Đừng níu giữ những môi hôn hờ hững,
Những nồng nàn đang dần hoá lặng thinh.
Và đừng giữ những bàn chân chuyển hướng,
Cả bàn tay đang nới lỏng tay mình.
Nếu muốn ở... không ai rời đi cả,
Nếu muốn thương... không ai để nhạt dần.
Và nếu họ muốn tìm chân trời khác,
Thì cớ gì mình lại phải phân vân?
Mây của trời, đâu mãi dừng một chỗ,
Gió lang thang, ai giữ được ngọn nguồn.
Và đến lúc không còn tha thiết nữa,
Chỉ ngậm ngùi, ừ... người đã từng thương.
(st)
0 Cảm nhận