Phố đổ rêu phong

Lưu bài yêu thích

Phố đổ rêu phong

Mùa hạ cũ còn vương đầy vai áo,
Bước ta về phong dấu tích hoang sơ.
Khép lại hết bao buồn vui nước mắt,
Ta ngày xưa nào có biết đợi chờ.

Xé màn trời… trời hỡi… hãy đổ mưa,
Nắng chiều rơi bao nhiêu nữa cho vừa?
Gom mây đến và kéo lòng gió lộng,
Ta sẽ nhìn chân phố đổ rêu phong.

Người quay đầu, cúi mặt… kệ người đi,
Ta nơi đây đâu có nghĩ ngợi gì.
Hà cớ sao mỗi đợt mùa trở dậy,
Lại ngẩn người nuối tiếc nụ hồng say.

Mùa đã về… mùa cũ tàn trước cửa,
Sao ta buồn…chân mỏi bước liêu xiêu?
Đêm yên giấc gác đầu êm gối lụa,
Sao giật mình… nhung nhớ đã từng yêu.

- Huỳnh Minh Nhật -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com