Nỗi niềm tháng chín - Nguyễn Văn Pứ -
Lưu bài yêu thích
Tháng chín về cây phong xòe lá đỏ,
Như bàn tay chới với vẫy người qua.
Nắng dìu dịu ánh lên màu nhung nhớ,
Cây ưu tư thương lá rụng... rời xa.
Tháng chín về gió se buồn man mác,
Tôi ngậm ngùi nhớ lại thuở vào yêu.
Thương biết mấy đôi mắt huyền ngơ ngác,
Cháy bỏng hồn tôi với những chiều.
Tôi đắm đuối ôm tình em uống cạn,
Rồi say mê trong một chuỗi mơ hồ.
Thả hồn bay theo một tà áo trắng,
Để rơi vào một khoảng trống hư vô.
Tháng chín về đem mây sầu dăng lối,
Mưa thì thầm mà giông bão trong tôi.
Con thuyền mộng đã ba chìm bảy nổi,
Tôi mệt nhoài bó gối duỗi tay xuôi.
Giữa cô liêu... tôi ôm ghì đêm vắng,
Nghe tâm tư rả rích những giọt sầu.
Em giết chết hồn tôi trong thầm lặng,
Nhạc đêm trường vọng trỗi khúc thương đau.
- Nguyễn Văn Pứ -
0 Cảm nhận