Nỗi nhớ - Nguyễn Thanh Hải -

Lưu bài yêu thích

Nỗi nhớ - Nguyễn Thanh Hải -

Nắng có trốn về nơi phía ấy không em?
Sao anh nghe trong lòng tê tái quá.
Để sưởi ấm cho mùa đông lạnh giá,
Anh đã lục tìm một chút nhớ nhung xưa.

Mình xa nhau dễ đã mấy mùa?
Bởi dỗi hờn, say mê và khờ dại.
Nên anh xa em có thể... là mãi mãi,
Tưởng cứ lặng thầm nỗi nhớ sẽ dần phai.

Nhưng ngờ đâu nỗi nhớ ấy rất dài,
Cứ lẩn khuất trong đêm ngoài phố vắng.
Len lỏi chảy trong muôn ngàn cát trắng,
Trong từng hồng cầu, từng ngăn dấu trong tim.

Anh đã tìm về nơi nỗi nhớ không tên,
Chôn nỗi nhớ trong ngăn bàn căn gác cũ.
Ngăn những lời yêu nơi thềm hoa ủ rũ,
Lấy những nhạt nhoà che dấu những mùa yêu.

Mượn tửu vùi thân ôm xác nắng cuối chiều,
Làm bạn với trăng, lãng quên đi miền nhớ.
Nhưng nỗi nhớ tràn về như chưa từng như thế,
Gấp bội lần hơn khi ta vẫn còn yêu.

Lối nhỏ nào kia vắt ngang giữa phố chiều,
Cho ta núp mình vào một nơi góc tối.
Khóc cho tình yêu trong miền đau chới với,
Cho những ngọt ngào của một thủa đã xa.

Mình xa nhau tưởng như đã rất xa,
Nhưng nỗi nhớ như kéo mình gần lại.
Biết làm sao trong muôn vàn khờ dại,
Có một dại khờ là đã để mất em.

- Nguyễn Thanh Hải -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com