Xin lỗi vì đã bỏ lại em một mình

Lưu bài yêu thích

Xin lỗi vì đã bỏ lại em một mình

Anh và tôi đã quen nhau được hơn một năm, cuộc sống giống như ở thiên đường. Tôi rất thương yêu và luôn muốn làm anh vui vẻ còn anh thì luôn bảo bọc và chiều chuộng tôi. Chúng tôi đã dự tính biết bao nhiêu cho tương lai sau này, nhưng rồi những dự tính ấy trở thành kỷ niệm khi nó chưa xẩy ra.

Tôi cảm thấy anh quá nhu nhược,  tôi nói gì thì anh điều làm theo và muốn gì anh điều cố gắng làm cho kì đc. Cuộc sống của tôi khi có anh quá đầy đủ, đầy đủ đến mức làm cho tôi cảm thấy khó chịu. "Sao anh ấy lại wá nhu nhược như vậy, sao anh ấy không như những chàng trai khác, biết tức giận, biết ghen tuông. Sao anh ấy không bao giờ đưa ra ý kiến về một việc gì đó, sao anh ấy không một lần đi trước mình trong những buổi đi chơi, chỉ biết đi theo mình. Sao lại có người thiếu tự tin như vậy...", nghĩ tới đây tôi nhíu mày lắc đầu không nghĩ nữa rồi quyết định chia tay.

“Mình chia tay anh nhé!” - Cô mở lời.

Anh im lặng giây lát gòi gật đầu đồng ý. Họ không gặp nhau một thời gian sau đó. Tôi thấy bị sock vì cái cách trả lời của anh và tôi càng phẫn nộ khi biết được rằng anh vẫn thương yêu cô nhưng lại quá hèn kém tới mức không dám mở lời níu kéo tôi. Suốt thời gian sau khi chia tay tôi không quen ai cả, trong đầu tôi vẫn nghĩ về anh trong giận dữ và cảm thấy bắt đầu ghét anh.

Rồi một ngày anh điện thoại cho tôi và hẹn đi chơi. Tôi hy vọng anh đã thay đổi, sẽ đủ can đảm níu kéo, vì tôi đoán anh vẫn còn yêu. Chúng tôi đã rất vui vẻ, anh đã làm tôi cười rất nhiều nhưng điều đáng thất vọng là trong suốt cuộc đi chơi chúng tôi đã không nói gì về tình cảm của nhau. Anh đưa tôi về nhà khi trời tối, đứng trước cửa nhà, anh hỏi khẽ: “Nếu ngày mai anh chết, em có khóc không?”

“Không bao giờ.” - Tôi trả lời bằng giọng bực tức vô độ, tôi giận dữ bức vào nhà và đóng sầm cửa lại, không để ý gì tới một nụ cười hài lòng trên mặt anh. Không ngờ anh hèn kém tới mức nghĩ đến cái chết mà không nghĩ sẽ níu kéo tôi trong khi tôi vẫn chưa có người yêu khác.

Ngày hôm sau tôi hơi bất an vì câu hỏi đó của anh, bèn gọi cho anh. Bên kia đầu dây là giọng của mẹ cậu bé trong nước mắt: "Nó đi rồi cháu ạh, đi xa bác rồi, đi mãi mãi rồi".

Tôi hốt hoảng, trong đầu cô chợt nghĩ: "Anh ấy đi đâu? Sao lại đi, sao thế...", rồi hàng ngàn hàng ngàn suy nghĩ trong đầu khiến tôi ném điện thoại xuống và chạy qua nhà anh, quên cả việc chào mẹ anh.

Anh nằm yên trước mặt, nụ cười hiền từ mà cậu dùng để cười với tôi vẫn đang ở kia trên mặt anh. Giờ đây tôi thấy sao nụ cười đó quá thân quen, sao nụ cười đó lại dịu dàng thế, sao nụ cười đó trong quá khứ đã làm ấm áp bao nhiêu thì nay lại lạnh lẽo bấy nhiêu. Tôi đứng như chết lặng, nước mắt không ngừng tuôn chảy... căn bệnh quái ác đã lấy mất anh đi rồi.

Mẹ anh bước tới bên và đưa cho tôi một lá thư, lá thư mà anh đã dùng những giờ phút cuối cùng của cuộc đời để viết.

"Bé ngốc của anh à, anh xin lỗi vì bỏ em lại một mình trên cuộc đời này. Em nhớ không, em đã từng đòi anh phải chở em đi 30 km chỉ để mua một cây kẹo em thích rồi sau đó nói anh ngốc quá, em nói vậy cũng làm thiệt. Rồi lúc em đòi anh phải cõng em đi lên bốn tầng lầu của một siêu thị và anh đã phải bò đi khi lên tới nơi vậy mà em còn trách, đáng đời ai biểu yêu em...

Còn nhiều kỉ niệm lắm em nhỉ, nhiều lắm... Em đã từng trách anh sao anh lúc nào cũng không có chính kiến, lúc nào cũng chỉ biết nghe theo em, chều chuộng em... lúc đó anh chỉ im lặng, và giờ anh sẽ cho em câu trả lời, vì đó là lúc anh biết mình sống không còn đc bao lâu nữa em à.

Anh phải dùng hết sức để che chở và chiều chuộng những ý thích của em để em không bao giờ buồn, nhưng giờ anh xin lỗi vì anh không thể tiếp tục. Em cũng từng hỏi sao không bao giờ em thấy anh đi trước em như những người con trai khác mà chỉ lủi thủi đi theo sau em không đáng mặt nam tử gì hết, anh rất muốn nói vì anh không muốn em nhìn thấy anh quay lưng về phía em.

Có lẽ em cũng buồn lắm khi anh chấp nhận lời chia tay của em quá dễ dàng phải không em? Anh không muốn mình chia tay đâu, thật lòng đấy nhưng đó là ý của em mà, anh chỉ muốn em vui. Vả lại anh cũng không muốn em buồn khi anh ra đi. Anh đã cảm thấy rất vui vì câu trả lời của em hôm qua. Ít nhất trong suốt thời gian mình quen nhau anh đã mang lại cho em niềm vui và đến phút cuối đời anh vẫn không làm em khóc. Anh yêu em nhiều lắm, ngốc ạ."

Tôi đã khóc òa lên như một đứa trẻ, quỳ xuống bên cạnh anh và gào to lên: "Đồ ngốc, ai bảo anh không làm tôi khóc, tôi nói dối đó có biết không, sao lại có người ngốc như anh. Tôi yêu anh..."

Và tôi đã biết chưa bao giờ ngừng yêu anh, ngay khi đã chia tay và ngay khi nghĩ là tôi ghét anh thật nhiều. Tình yêu có thể hiện diện ở khắp nơi, một cử chỉ quan tâm, chiều chuộng và cả trong những phút giận hờn. Giờ đây xung quanh tôi chỉ toàn là kỉ niệm với anh, tôi xót xa khi nhớ về những ngày bên anh và khi nghĩ về những tương lai mà họ đã từng dự tính. Tương lai đã trở thành kỉ niệm ngay cả khi nó chưa xảy ra.

(st)

 

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com