Đã một hai giờ chiều mà chưa thấy cha nó mang cơm đến. Con trai là một chủ quản nhà máy vô cùng sốt ruột.
Anh muốn ăn cơm ba nấu một phần vì muốn tiết kiệm, mặc khác là nó rất ngon. Các đồng nghiệp anh cũng công nhận ba anh nấu ngon, nhưng trong họ có gì đó coi thường. Đúng vậy, vì cha anh chỉ biết nấu cơm, chỉ biết chịu khổ cực mà không biết hưởng thụ cuộc sống.
Cha anh dạo này không hiểu sao nấu lại linh tinh. Hôm thì không có thịt, hôm thì quên bỏ muối. Bảy giờ tối, cuộc điện thoại từ sở cảnh sát thông báo bố anh đang ở đó, ông bị lạc đường cần anh đón về.
Anh hối hả chạy đến, nhìn ông cụ muốn phát điên: “Cha làm gì vậy? Một hộp cơm cầm đến tận bây giờ, lại còn đến đây?”.
Cha nhìn thấy con trai thì bảo: “Ăn cơm đi”.
Người cảnh sát nói cha anh bị bệnh Alzheimer (bệnh mất trí nhớ của người già), ông cụ cứ đi đi lại lại mà không biết đi đâu, không nhớ nhà mình, không nhớ tên mình và cả người nhà. Họ phát hiện ra danh thiết của anh và gọi anh đến.
Giờ anh mới biết, để đưa cơm cho anh, người cha già đã đi loanh quanh suốt cả buổi chiều trên con đường cũ. Cái bệnh đãng trí đã làm ông quên mất mình phải đến đâu, nhưng vẫn nhớ nhiệm vụ cần làm cho con trai là đi đưa cơm.
Cha bị đói suốt cả buổi chiều mà vẫn giữ hộp cơm y nguyên cho anh. Cơm đã nguội ngắt chìa ra trước mặt chàng trai.
Một người đàn ông đã trưởng thành cuối cùng phải bật khóc trước hành động vì tình yêu thương con vô ngần của cha mình.
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Có một người cha nọ gia cảnh rất nghèo, vợ mất sớm phải gà trống nuôi 3 đứa con trai thơ dại. Nhà gần sông nhưng cha luôn đau yếu,...
Một câu chuyện cảm động về tình mẹ con trong trận động đất sinh ly tử biệt ở Nhật.Sau khi trận địa chấn đi qua, đội cứu hộ bắt đầu...