Vòng tay mùa đông
Khi giá rét mưa phùn cùng tràn xuống,
Bàn tay ai tê cóng nước chạm vào.
Nhớ thân gầy cha quê nhà chẳng khỏe,
Giữa gió mùa giữa cái lạnh buốt xương.
Ngôi nhà nhỏ núp dưới bóng quê hương,
Có bụi chuối gió đưa thêm xào xạc.
Có cánh cửa khép hờ cùng gió bão,
Đựng niềm vui, tiếng cười nói rộn vang.
Khi xa nhà... khi đông lạnh đã sang,
Con nhớ nhà, nhớ ổ rơm ngày ấy.
Nhớ vòng tay... mẹ ơi sao quen thuộc?
Giữa mùa đông bỗng thấy ấm lạ lùng.
(st)
0 Cảm nhận