Tình yêu cao thượng

Lưu bài yêu thích

Tình yêu cao thượng

Gió phẳng lặng len lỏi theo căn phòng, trên chiếc ghế trắng muốt có đó có một cô bé mù. Cô tỉ mỉ mò dần đôi tay mềm mại của mình lên phím đàn, chầm chậm rồi lướt nhanh lên trên nó, chính xác đến lạ kì. Từng nốt nhạc thánh thót nhẹ nhàng vội vã ngân lên, hồi dài, hồi ngắn, vang xa xuyên qua tất cả để hòa vào tiếng động của không gian. Cô bé này có đôi mắt trong veo, không gợn chút toan tính, cô nhìn vào khoảng không vô tận, cô đẹp nhưng chưa từng ai thấy cô cười, hay chí ít là từ lúc người yêu cô đi xa cho đến bây giờ..

Ngày còn người yêu bên cạnh, họ luôn quấn quít bên nhau như đôi chim câu không thể tách rời, lúc đó cô có đôi mắt sáng rạng rỡ, tính cách cô thú vị và hay cười lém lỉnh. Người yêu cô luôn yêu cô như yêu đứa trẻ con, chăm sóc và ngọt ngào. Nhưng hạnh phúc chẳng vẹn nguyên mãi mãi, ngay cái ngày mà anh lên máy bay đi theo một dự án quốc tế, cô đã không thể đến tiễn anh và anh cũng không hề biết lý do thiếu sự có mặt của cô mà cô đã giấu mãi cho đến tận bây giờ.

Buổi trưa chói chang, cô cố chạy nhanh để kịp giờ ra phi trường, thế nhưng số phận trớ trêu thay một vầng sáng lóe lên, chiếc xe lao vùn vụt tới, nhanh chóng, cô ngất lịm đi, chính giây phút tuyệt mệnh đó đã giết chết đôi mắt sáng ngời của cô. Người con gái tội nghiệp chỉ có người yêu là người thân duy nhất cũng rời xa, cô trở về căn nhà trống trải sau ca điều trị với xung quanh chỉ còn màu đen u tối.

Cô nghị lực sống tiếp những tháng ngày hững hờ của kẻ mù, người duy nhất biết được tất cả sự mất mát đó lại chính là em trai người cô yêu. Anh nhận lời hứa với anh trai mình sẽ chăm sóc cô, bên cạnh an ủi cô khi không có anh trai mình bên cạnh. Và anh lại tiếp tục hứa với cô sẽ giữ bí mật mọi chuyện, kể cả việc sau cuộc tai nạn đã hằn lên đôi mắt cô một vết sẹo không lành.

Thời gian sau đó đó cô chỉ im lặng, cô hầu như thay đổi hoàn toàn tính cách đáng yêu trước kia, cô mặc cảm và lạnh lùng lắm. Nhiều lần anh trông thấy cô rớt xuống những giọt nước mắt đau lòng vì sự nhẫn tâm của cuộc đời, anh muốn an ủi cô, muốn đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ, lau khô những giọt nước mắt lạnh tanh đó, anh muốn làm điều gì đó để cô lại yên ngoan, lại trở về với cô trong những tháng ngày âu yếm bên người yêu nhưng giới hạn không cho phép anh ngoài việc dõi theo và chăm sóc cô.

Sáng chủ nhật, anh đang cầm cốc cà phê nóng cho vơi cơn rét mùa đông, bỗng tiếng nhạc ngân lên. Anh không dám chắc phải cô đàn, bởi giai điệu này mềm mại, vui tươi như giọt nắng đang nhảy nhót trước hiên, chẳng còn buồn bã, u sầu như tiếng “Romance” cô hay đàn trước kia, anh nhận ra những nốt nhạc bay bổng trong “Love Poem”, tiếng du dương trong “Forever in love”, tí tách lãng mạn trong “Kiss the rain”, anh không biết tên bài hát và cũng chẳng buồn hỏi cô. Anh đang bận ngắm cô gái đang ngồi ngân nga vừa đàn vừa hát kia. Bất giác cô ngừng phím đàn, cô hỏi anh: “Hôm nay trời có hửng nắng không anh?”

Anh giật mình, thì ra cô biết nãy giờ anh đứng nghe cô đàn, đỏ mặt, anh trả lời: “Trời nắng nhạt em ạ, em ăn sáng chưa, anh làm?”

Cô ngúng nguẩy lắc nhẹ đầu như con mèo mướp rũ lông, anh đến phì cười. Cô bảo: “Em muốn đến khu vui chơi.”

Lần đầu tiên cô đề nghị anh điều lạ lùng như vậy, nếu là bình thường anh hỏi thăm chắc hẳn cô đã vô tâm bỏ đi không cần anh dìu theo. Anh cũng chẳng biết điều gì đẩy đưa, lúc đó anh lại trở nên ngoan ngoãn và vâng lời cô đến lạ: “Để anh lấy áo khoác cho em, em cần mang theo đồ ăn chứ?”

Cô bụm môi như đang cười trước sự quan tâm thái quá của anh, cô cương quyết bảo: “Em sẽ tự làm, tự lo lấy mọi thứ như một người bình thường. Anh chỉ cần đi cùng em như đi cùng  một cô bé sáng mắt.”

Anh thấy lo lắng vì sự kiên định của cô gái, anh biết mỗi khi cô quyết định điều gì là anh không thể cấm cản.

Mặt trời ửng hồng bên phía chân đồi, cô gái khoác lên mình bộ cánh màu trắng, lần đầu tiên anh trông thấy cô vui tươi và đầy sức sống như ngày hôm nay. Họ đến khu vui chơi, trông thấy đôi môi mấp máy niềm vui từ cô anh cũng vui lây. Cô đòi anh đưa cô chơi trò chơi ngựa xoay vòng, anh biết cô từng kể hồi nhỏ đây là trò chơi mà ba cô hay dẫn cô đến, cô vẫn nhớ từng vòng quay là từng nụ cười rộn rã đầy ắp tình thương. Cô ngồi lên trước, anh chạy theo sau. Có lẽ cô chẳng để ý biết đến đâu nhưng với anh, hình bóng cô lúc ấy lộng lẫy đến lạ, tóc cô bay vờn trên tay anh, tất cả khiến cô trở thành một nàng thiên sứ trong mắt anh.

Trở về sau ngày tàn với những trò chơi tuổi thơ, cô đặt gọn tay mình vào bàn tay anh, chầm chậm từng bước anh dìu cô lên nấc thang. Tim cô rung lên một chút thoảng nhẹ rất lạ, đã bao giờ, cô như ngày hôm nay đã cất hẳn hình bóng người yêu cũ vào một góc khuất, với chàng trai này, tuy không âu yếm ngọt lành nhưng cô cảm nhận được ấm áp và những yên bình.

Anh yêu cô nhưng lời yêu đó chưa hề cất lên, anh chỉ lẳng lặng dõi theo từng bước, từng bước cô hạnh phúc bên anh trai mình. Đã từ rất lâu, đôi mắt sáng ngời ngây ngô đã làm con tim anh thức tỉnh. Anh không đòi hỏi những thứ không thuộc về mình, nên điều duy nhất anh có thể làm cho cô là ngoan ngoãn chờ đợi và bảo vệ cô. Anh là kẻ khờ nhưng anh cảm thấy hài lòng với sự khờ khạo đó, bởi điều duy nhất anh cần là người anh yêu được mạnh khỏe, hạnh phúc.

Cắt ngang dòng suy nghĩ, cô khẽ đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ nhàng, như gió vuốt ve cỏ cây, cô nói: “Cám ơn anh vì những ngày qua, cám ơn anh vì những quan tâm, cám ơn anh vì đã che chở bảo vệ bé con này.”

Tay anh siết lại, không nói gì, anh kéo cô về phía ngôi nhà cũ kỹ, anh giấu nụ cười của mình và anh biết, cô cũng đang cười. Hạnh phúc đến thật giản đơn, mỗi ngày anh pha cô những ly sữa đầy tình yêu, khoác áo khi cô lạnh, chăm lo từng bữa cơm, giấc ngủ của cô. Cô trả công anh bằng những khúc nhạc bay bổng và rồi cô nhận ra, cô cũng yêu anh từ bao giờ.

Ngày từng ngày lại trôi, ba năm êm đềm tưởng chừng sẽ không bao giờ vụt qua, với cô với anh đều mang trong mình tình yêu thầm kín, bởi có lẽ, lời nói sẽ chẳng còn ý nghĩa trong tình yêu nếu hành động và cử chỉ đã đủ minh chứng nó. Tí tách những hạt mưa phùn rơi rất nhẹ, nhẹ như “Green Field” phát ra từ chiếc đàn piano, cô gái mù đang yêu và rất yêu cuộc sống hiện tại này, bỗng có tiếng bước chân, chầm chậm bên cô, cô cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân quen nhưng lại không bình yên như anh, cô ngưng đàn. Bàn tay xa lạ ấy khẽ ôm lấy đôi vai gầy nhỏ nhắn của cô

“Anh đã trở về với em đây” - Giọng nói người đó nghèn nghẹn, bao nhiêu nỗi nhớ quay quần về cô, ở nơi phương xa, người đó đã đoán biết được phần nào nhưng chẳng thể nào ngờ được, người con gái trong lòng duy nhất lại mất đi đôi mắt thánh thiện đó. Buông một tay, người đó cố lau khô những giọt nước mắt cứ lăn dài.

Đôi mắt cô lẳng lặng và lành lạnh đưa ra không trung, tình yêu xưa đã trở về bên cô, nhưng không đậm màu cổ tích như những gì cô từng mong đợi. Ba năm đã có quá nhiều thứ xảy ra, cô không muốn quên người đó đi nhưng số phận đã đem tình yêu cô gửi gắm đến anh, người con trai đã ở bên cô bao ngày qua. Cô thà làm cô bé mù, ích kỷ giữ lấy anh như ba năm nay, có lẽ là lối thoát duy nhất cho tâm hồn sớm lụi tàn từ ngày người yêu cô bước đi.

Xa xa trước căn nhà màu trắng, anh cầm trong tay bệnh án của bác sĩ về cô, đã từ lâu anh muốn đem lại đôi mắt sáng ngời cho người anh yêu nhưng bác sĩ chỉ chấp nhận đôi mắt của những người vừa qua đời, anh ngập ngừng, anh đắn đo, nếu anh ra đi, cho cô đôi mắt của anh, ai sẽ bảo vệ cô khi không có anh, ai sẽ chăm sóc cô và lo cô những giấc mộng đẹp.

iờ đây, anh đã yên tâm khi người yêu cô trở về căn nhà có thềm trắng, anh trai anh sẽ thay anh chăm sóc cô, anh trai anh sẽ thay anh đưa cô đi khu vui chơi và nhiều hơn thế nữa. Anh lao thẳng xe mình ra đường lớn, một tiếng nổ ầm trời, anh hy sinh mạng sống mình để đem lại ánh sáng cho cô gái, toàn thân đầy máu, miệng anh mỉm cười và trên tay là mảnh giấy hiến tặng mắt.

Cầm bàn tay lạnh tanh của người yêu cũ, cô cố để không nói ra rằng tình yêu cô dành cho người đó chỉ là một quá khứ đẹp, vĩnh viễn nằm trong dĩ vãng và người cô thật sự yêu giờ đây là em trai anh. Cô được người đó cho hay bác sĩ đã tìm ra phương pháp giúp cô lấy lại ánh sáng thuở xưa. Cô vui mừng khôn xiết, ngay sau ca phẫu thuật người cô tìm kiếm để nói ra yêu thương sẽ chính là anh, sẽ là người luôn bảo vệ cô, là người luôn biết rõ những bước chân, những phím đàn quen thuộc. Cô sẽ dành tất cả phần đời còn lại cho anh, cô quyết thế.

Cô bước ra khỏi phòng phẫu thuật, ca điều trị thành công. Ánh mặt trời mờ mờ dần hiện rõ trước mắt cô nhưng điều cô muốn hơn thế, là được trông thấy anh, được đưa tay lên chạm vào gương mặt đã từ lâu không còn được ngắm nhìn. Cô đứng chờ trước hiên thềm trắng muốt, anh bảo anh sẽ về ngay ngày hôm nay, ngày cô được điều trị khỏi. Cô chờ, 15 phút, 30 phút, 1 tiếng, 2 tiếng trôi qua. Cô ngồi bệt xuống, tà váy trắng xõa ra trong tóc cô trên thềm nhà, cô hoang mang trước sự thiếu vắng của anh. Cô khóc... những giọt nước mắt đầu tiên của sự lo lắng.

Bất chợt, có đôi tay đặt lên đôi vai nhỏ xinh từ đằng sau, cô liền quay người lại: “Anh có biết là em chờ anh bao lâu không?”

Tiếng nấc lặng thinh khi cô nhận ra đó chính là người yêu cũ, cô đấm thùng thục vào ngực người đó, hỏi: “Anh của em đâu, anh của em đâu, anh giấu anh ấy đi đâu...”

Người đó chợt thấy tim mình đau buốt, đưa cho cô một nhành hồng trắng và lá thư từ người em trai. Anh mong cô được bình yên và nhìn thấy được hạnh phúc trên cõi đời này, sự hy sinh mạng sống của anh anh muốn cô nhận lấy nó, anh muốn cô trở lại cô bé thuở nào với tình yêu dành cho piano, anh muốn cô yên vui bên anh trai anh.

Cô gào thét lên tiếng xé lòng, làm sao anh nỡ rời bỏ cô trên cõi đời này, làm sao anh nỡ bỏ đi mối tình vừa chớm nở trong con tim vừa đang thoi thóp của cô, làm sao cô có thể sống khi niềm hạnh phúc duy nhất chính là anh, chính là nụ cười và những cử chỉ nhẹ nhàng từ anh. Cô yêu anh và cô muốn hét lên hàng trăm lần như thế, tại sao anh lại ngu ngốc bỏ lỡ cuộc đời còn thanh xuân của mình vì một cô gái ngốc như cô, làm sao anh biết được với đôi mắt rạng rỡ này cô không còn dám tự hào nhìn cuộc đời mình khi cô phải nhận nó từ người cô yêu.

Cô vùng mình khỏi căn nhà, cô chạy đi, chạy thật xa, cô khóc thật nhiều, cô hận anh, cô hận anh đã cho đi thứ vô nghĩa và cướp đi thứ có ý nghĩa nhất trong cuộc đời cô. Nước mắt cô lăn dài lăn dài như màn đêm không bao giờ sáng, từ những giọt nước trong suốt, khóe mắt cô rơi ra thứ nước mắt màu đỏ, máu cô đâm thẳng vào con tim buốt giá. Đôi mắt cô vĩnh viễn chìm vào ảo giác và u tối nhưng lần này, không có cánh tay nào nâng cô dậy, không còn con tim nào chở che bao bọc, không còn thứ tình yêu nào đủ để hàn lại vết nứt đó…

Một cô gái mù, tiếp tục bước đi trong địa ngục, mãi mãi...

Tình yêu là gì? Sự hy sinh của anh trong cõi đời này có ý nghĩa quan trọng gì, khi một thứ mà anh coi đó là quan trọng lại chẳng bằng một khoảng thời gian xây đắp tình yêu. Có những vết dao về tình yêu, về sự hy sinh mãi mãi gây ra tổn thất trên con tim khiến nó chết đi trong những lý do tưởng chừng như cao thượng nhất.

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com