Thôi nhớ người

Lưu bài yêu thích

Thôi nhớ người

Thôi nhớ người... để an ủi con tim,
Bởi em biết mình chẳng nên nhớ nữa.
Chữ yêu thương dẫu khắc sâu hơn thế,
Cũng nén lòng... chẳng thể nhớ anh hơn.

Thôi nhớ người để tim bớt cô đơn,
Thôi giận dỗi, thôi hờn trong canh vắng.
Đôi tay thôi lau khô dòng nước mắt,
Và đêm thâu thôi oán trách duyên tình.

Chẳng yêu anh... em sẽ tự yêu mình,
Sớm thức giấc sẽ yên bình anh nhỉ.
Tô đôi môi đậm hơn, cười khe khẽ:
“Chẳng ai yêu... thì ta cứ yêu mình”.

Mỗi canh dài... thôi ngóng đợi tin anh,
Ngồi lặng lẽ ngắm mình trong gương nhỏ.
Người thiếu phụ sao mắt buồn đến thế,
Có phải chăng... bởi yêu “kẻ vô tình”.

Em chẳng nhớ... em hứa chẳng yêu anh,
Chẳng thao thức vì một hình bóng cũ.
Bởi anh mãi trong tim em ngự trị,
Dẫu lời xưa anh trao chỉ bông đùa.

Đêm sắp tàn... em gửi trọn cơn mơ,
Những khao khát vào câu thơ ước vọng.
Cơn gió ru bức rèm thưa lay động,
Bóng anh chìm vào giấc mộng bình yên.

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com