Thôi kệ buồn chi những tiếng đời!
Chỉ là âm điệu thoáng đầu môi.
Khi khen càng thích, chê càng khổ
Thế sự muôn trùng... vẫn cứ trôi.
Thôi kệ, sầu chi chuyện được thua?
Tuồng đời tăng giáng lúc tôi vua.
Ai khôn mà chẳng dăm lần dại?
Rồi cũng phù vân ngọn gió đùa.
Muôn sự trên đời do nghiệp duyên.
Hiểu ra thanh thoát mọi ưu phiền.
Trong mơ ai biết đời hư ảo?
Thả mồi bắt bóng tự truân chuyên!
Thôi kệ, thôi đừng trách thế nhân.
Đừng nhìn lỗi họ để... bâng khuâng?
Nhân tình thế thái xưa nay vậy
Thánh thiện thì ai ở dưới trần?
Thôi kệ, chi rồi cũng sẽ qua.
Giận, hờn, tham oán nặng riêng ta.
Gở cặp kính màu cho bớt khổ.
Mắt nhặm trong đời vạn đóm hoa.
Sống giữa nhân hoàn mấy chục năm?
Nói năng thì dễ, khó là câm!
Đời trôi, ta nhọc vì ôm giữ.
Vui, buồn, sướng, khổ tại nơi tâm.
- Như Nhiên -
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Biết nhường dưới, biết kính trên Thức thâu đêm mới biết đêm thật dài. Sân ga - Đã cuối đường đời Vinh quang xưa, đã qua rồi còn đâu? Ai còn nghĩa nặng tình...
Dòng đời cứ vậy cuốn đi. Sao ta biết được chuyện gì ngày mai. Hỏi đời rằng có mấy ai Sóng yên gió lặng kéo dài trăm năm? Dù cho người có tiếng tăm Cao...