Ô hay! Một kiếp con người
Trần gian thế thái, thói đời điêu ngoa.
Ai là bè bạn với ta
Đắng cay chia sẽ mới là tình thân.
Đến khi vướng cảnh nợ nần
Ví thiu, túi rám mình cần họ quên.
Bạn bè như cái bấc đèn
Vui tỏ, buồn lụi, thấp hèn cao sang.
Giàu sang vẻ mặt khoe khoang
Bần hèn nuốt đắng, ai màng đến đâu?
Sông có chỗ cạn chỗ sâu
Biển mênh mông biển, biết đâu lòng người.
Có tiền kẻ nịnh, người chơi.
Hết tiền lúi húi cô đơn một mình.
Bè thì cạn máng, ráo tình
Còn ta chỉ biết lặng thinh nhìn đời.
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Danh lợi đến rồi danh lợi đi. Ham chi một chút nhất hay nhì. Đêm nằm thao thức, tâm điên đảo. Hơn thua tranh chấp nhập công lao. Oán thù chi để khổ lòng...
Có một nơi ta luôn nghĩ.Về nơi đó ta được đón chào.Bao nhiêu yêu thương kỉ niệm.Một bữa cơm chất chứa yêu thương!...