Cái nắng gắt gao của mùa hạ đã qua, thay vào đó là sắc vàng tươi tắn dễ chịu hơn của mặt trời mùa thu, bầu trời luôn cao xanh và bồng bềnh những đám mây trắng nhẹ như bông mải miết bay.
Những chiếc lá vàng nhẹ bay theo gió tạo nên tiếng kêu xao xác mặt đường. Mỗi chiếc lá như mỗi cuộc đời, mùa xuân đâm lá, mùa hạ xanh tươi, thu về lá vàng úa, kết thúc một chu kỳ của tạo hóa. Giống như con người, mỗi chiếc lá rơi mang theo trong nó cả bầu tâm tình thầm kín của đời lá mong manh, chóng vánh, có khi là sự hả hê, hoan hỷ, như con người đã hoàn thành sứ mệnh, cũng có khi là sự trăn trở, nuối tiếc thời lá còn xanh. Và hình như, gửi vào trong đó có cả sự hờn ghen, oán trách cho thân phận ngắn ngủi của mình.
Những cơn gió heo may như người bạn thân tiễn đưa những chiếc lá rụng về với cội. Gió thổi. Lá bay. Mùa thu đang vào độ chín. Nhẹ nhàng, lặng lẽ mà dứt khoát, quyết liệt không có gì cản nổi dòng thời gian. Vẫn chỉ là gió thổi và những chiếc lá vàng rụng rơi xao xác, vậy mà sao vẫn làm lòng ta se sắt nhớ thương, hoài niệm…
Ôi! Mùa thu – Mùa cây thay lá. Thu cứ về và cứ lặng lẽ qua đi.