Phù phiếm
Lưu bài yêu thích
Những phù phiếm không vẽ bằng châu báu,
Mê đắm khi hoa mắt bởi bóng hình.
Ánh sáng ấy che mắt người nhìn thấu,
Không phải tiền, mà bởi phút mê si.
Một chi tiết, một ngọt ngào thề hứa,
Tưởng rằng đây, định mệnh của ta rồi.
Không dùng sức, chỉ trói bằng nung nấu,
“Chuyện tình này, xứng đáng để cho đi”.
Phù phiếm đó, bao giờ em tỉnh ngộ?
Lời bướm ong, bay mãi chẳng thấy dừng.
Chẳng ở đó, khi đời em bão tố,
Khi em buồn, ai đã vội dửng dưng?
(St)
0 Cảm nhận