Ngun ngút
Lưu bài yêu thích
Vẫn biết mình già,
Nhưng mà con chữ.
Cứ mãi lân la,
Nên tình lại cứ.
Em rời xa xứ,
Một sớm thu về.
Tôi ở lại quê,
Nghe bờ tre níu.
Mùa xuân nặng trĩu,
Cánh én chao nghiêng.
Mà sao ưu phiền,
Chưa lần được trút.
Xa rồi hun hút,
Cả ánh mắt nhìn.
Xa rồi ngùn ngụt,
Đốt cả niềm riêng.
Vẫn biết chung chiêng,
Bao lần đếm mỏi.
Gót lạc luân phiên,
Làm sao người hỡi.
Xa tầm tay với,
Mưa nắng chia đường.
Em gói yêu thương,
Về miền đất lạ.
Tình chưa hối hả,
Đã vẹn câu thề.
Tôi ở lại quê
Nghe lòng ngun ngút!
(st)
0 Cảm nhận