Mùa đông năm đó

Lưu bài yêu thích

Mùa đông năm đó

Vẫn như mọi khi, mùa đông đến mang theo giá lạnh đến tê người.

Phong nằm đó, giấu mình dưới lớp chăn bông ấm áp, lười nhác ngủ say. Gương mặt lúc ngủ của cô thật yên bình, cảm giác gần gũi ai cũng thích. Thế nhưng nếu đôi mắt kia bật mở, thì tất cả có như thế không?

Hồng Phong năm nay hai mươi tuổi. So về một phương diện nào ấy, cô chính là ở cái độ tuổi ăn chơi, vui đùa với bạn bè. Nhưng không như vậy, lúc nào Phong cũng khép mình, ít nói còn có vẻ lạnh lùng nữa. Tại sao như vậy? Chỉ có bản thân cô mới giải thích được.

Cốc cốc. Có tiếng gõ cửa phòng, mẹ của cô đang gọi lớn: “Phong, cái con bé này, mau dậy đi. Con gái con đứa gì mà 9h sáng rồi còn nằm lỳ ở đó hả? Mở cửa mau.”

Thay phiên vào cái giọng quát mắng của mẹ là những tiếng đập cửa "Rầm rầm". Phong nhíu mày, chui ra từ trong chăn để mở cửa. Một cơn gió nhẹ lùa vào cũng khiến căn phòng lạnh lẽo, thân thể cô run run.

“Mau dậy, kiểu này thì ai dám rước cô hả? Rồi lại ở báo cho cái thân già này chứ gì? Hừ. Mau xuống nhà ăn sáng.” - Giọng mẹ oang oang. Thế đấy, mẹ cô là vậy. La mắng riết thành thói quen nhưng vẫn ẩn chứa bên trong là một tấm lòng của người mẹ thương con, Phong luôn hiểu điều đó, cười nhẹ rồi khép cánh cửa lại. Bước về phía phòng tắm, nhìn gương mặt trong gương cô bỗng chốc hoảng hồn.

Là Hồng Phong đây sao? Chẳng giống gì với Hồng Phong trong quá khứ cả. Đôi mắt sâu thẳm đượm buồn, vẻ mặt hốc hác và gầy yếu hơn.

Lắc đầu nguầy nguậy, Phong thay nhanh quần áo bước xuống nhà. Mẹ cô đã chờ sẵn bên bàn ăn. Thấy cô bà vội lấy thức ăn. Nhìn mẹ, từng cử chỉ khiến Phong cảm thấy như dòng nước ấm chảy vào người. Năm tháng qua đi, thời gian đã hằn sâu vào đôi mắt mẹ cô những nếp nhăn mờ nhạt. Bố mất sớm, Phong thương mẹ lắm. Bà vất vả nuôi cô khôn lớn, cô biết chứ nhưng đến tận bây giờ, cô chẳng làm cho mẹ được gì dù chỉ là một việc nhỏ. Tự giễu cợt bản thân vô tâm, bất hiếu, Phong nhếch môi.

“Đứng đó làm gì? Mau lại đây ngồi xuống ăn đi.” – Giọng mẹ lại vang lên.

“Vâng” - Cô khẽ lên tiếng.

Không khí trên bàn ăn vẫn im lặng, nhiệt độ xuống thấp như thế, giờ lại càng lạnh lẽo hơn. Mẹ ăn phần mẹ, con ăn phần con, chẳng ai nói với nhau lời nào. Phá vỡ sự yên ắng, mẹ cô lên tiếng: “Hồng Phong, con sau này định làm gì?”

Bà chỉ hỏi thế. Quả thật bà rất thương đứa nhỏ này. Bà hiểu tâm trạng của cô chứ nhưng người mẹ bất tài này chẳng giúp được gì. Mỗi khi đêm tối, nhìn đứa con gái thân thương đứng thẫn thờ bên khung cửa sổ mà lòng bà nặng trĩu. Đến bao giờ mới thoát khỏi đây con.

“À, con đang suy nghĩ. Mẹ à, con có việc phải ra ngoài.” - Cô đáp lại.

Bà chỉ lắc đầu rồi bảo cô đi nhanh. Bà biết chứ, ngày này một năm trước cậu ấy đã ra đi và bà hiểu tâm trạng con gái như thế nào. Cô vẫn như vậy và chẳng khi nào biểu lộ ra bên ngoài, dù là một ít.

Rời khỏi nhà, bước nhẹ trên con đường nhỏ trong sáng đông lạnh buốt. Phong cứ đi thẳng về phía trước cho đến khi dừng lại trước một ngôi mộ. Trên tấm bia đá lạnh lẽo kia vẫn là hình ảnh người con trai ấy. Nụ cười rạng ngời tỏa nắng như xoa dịu sự giá lạnh mùa đông. Xung quanh là các loài hoa cỏ dại như bao bọc lấy anh.

Cô quỳ sụp xuống, vươn bàn tay gầy vuốt ve tấm ảnh. Đôi vai run lên, không phải vì lạnh của mùa đông mà lạnh từ sâu nơi trái tim này. Phong nấc nghẹn lên. Những ký ức khi xưa bỗng chốc như ùa về tại đây.

***

Hôm đó, anh và cô đi hẹn hò. Quen biết nhau ba năm, yêu nhau một năm nhưng Phong dường như giao trọn trái tim cho Dương. Cô yêu anh sâu sắc và anh cũng thế. Tối trước buổi hẹn, Phong vui mừng đến mức ngủ không được, cảm giác như cứ lâng lâng khiến cô cười đến rạng rỡ.

Anh hẹn cô bên bờ hồ và Phong chẳng lúc nào đến muộn. Trời mùa đông có lạnh thật ấy nhưng khi sà vào lòng anh, trong vòng ôm ấm áp, cô cảm giác như mùa xuân đã về. Dương yêu thương vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Phong. Anh nhìn cô thật kĩ, cái nhìn như xoáy sâu, như muốn ghi lại hết hình ảnh của Phong lúc này. Phong không hiểu và cả bản thân Dương cũng không biết. Tất cả chỉ như bản năng, nó thôi thúc Dương làm như vậy. Anh cười dắt tay cô bắt đầu đi dạo.

Phong và anh đều giống nhau, không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt. Chỉ yêu những chốn bình yên nơi có cả anh và cô. Chỉ cần được bên nhau, được hạnh phúc thì với họ đã đủ rồi.

“Hồng Phong, em thích gì nhất nào?” - Anh âu yếm hỏi.

“Anh không biết sao?” - Cô chu môi lên hờn dỗi nhưng vẫn mở miệng nhẹ nhàng nói: “Kẹo bông đó, kẹo bông hình trái tim nha anh.”

“Được” - Dương vui vẻ tiến lại gần bác bán kẹo bông, mua cho cô một "trái tim" thật lớn. Nhìn Phong vui vẻ cười tít mắt không biết sao Dương cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường, còn ngọt hơn cả cái vị tan của kẹo bông trong miệng.

Vừa ăn kẹo, Phong lắc lắc tay Dương vòi vĩnh như một đứa bé: “Anh, em muốn đi xem phim.”

“Haha, được rồi. Chỉ cần em thích thì có hái sao trên trời anh cũng làm” - Dương ôm cô hôn nhẹ trên vầng trán cao. Phong xấu hổ đỏ ửng mặt, đánh vào lồng ngực lớn của anh: “Cái anh này, trêu người ta hoài.”

Bộ phim bọn họ coi có cái tên thật đặc biệt "Tình yêu cuối cùng", nhưng cả hai nào biết rằng đây cũng chính là định mệnh mà ông trời sắp đặt cho cả Dương và Phong vậy.

Vui vẻ vừa ăn bắp rang bơ, vừa xem phim lại được ai đó ôm vào lòng, Phong luôn mỉm cười tươi và hạnh phúc nhất.

Phim nào cũng đến hồi kết nhưng ôi một cái kết thật buồn cho tình yêu không trọn vẹn. Cảm giác của cả hai lúc này sao thấy nao nao, cùng quay mặt nhìn nhau rồi cùng bật cười. Dương tiếp tục dắt Phong đi tiếp, con đường của họ còn chưa hết mà. Hôm nay không hiểu sao Dương muốn đưa Phong đi hết, hết tất cả những nơi cô muốn.

“Phong này, em còn muốn làm gì nào, anh sẽ làm tất vì em.” - Phong đề nghị

“Hi, em biết anh yêu em nhất mà. Phong muốn anh bước lại phía đông người kia, hét lên thật lớn "Anh yêu em" được chứ?” - Phong vừa nói vừa ngượng ngùng, cô nghĩ một người trầm lặng như Dương sẽ không làm điều đó nhưng cô không ngờ...

Anh chậm rãi bước lại giữa đường, tất cả mọi người thấy ngạc nhiên nên tránh sang một bên, Dương hét lớn: “Cao Hồng Phong, Trần Tuấn Dương yêu em, mãi mãi yêu em”.

Mọi người xôn xao, Phong cũng thế, nước mắt cô tuôn rơi lã chã trên gương mặt xinh xắn. Phong chậm rãi bước về phía anh nhưng... Trong lúc bấtt ngờ, một chiếc xe tải chạy vụt qua, thắng gấp, mọi người còn chưa có phản ứng thì... “Két...”,  “Rầm...”.

Bên kìa đường, Hồng Phòng chết lặng, cô như muốn ngã khuỵu nhưng không, cô chạy nhanh về phía anh, cô kinh hãi.

Kia là Tuấn Dương của cô nằm trong vũng máu đỏ tươi giữa trời mùa đông giá lạnh. Anh nằm đó vươn tay ra với cô, vội chụp lấy bàn tay anh, Phong nắm thật chặt. Nước mắt cứ thế mà rơi, nhiều hơn nhiều hơn nữa.

“Phong...”

“Anh Dương” - Phong hét lên, ôm chặt lấy anh, lắc đầu thật mạnh, cô không muốn như vậy mà.

“Hã...y... nhớ... anh... yêu... em... mãi mãi... Hãy... sống... tốt...” - Vừa dứt lời, cánh tay Dương buông thõng, anh gục mặt trên vai Phong, nhắm chặt đôi mắt lại.

“Không... Mau... mau tỉnh lại... Anh Dương...” - Phong hét thật to trong nước mắt.

***

Cũng như một năm trước, nước mắt Phong vẫn cứ rơi như cái ngày anh ra đi vào mùa đông năm ấy. Dương đi thật rồi, Dương bỏ lại một mình Phong lạc lõng trên cõi đời cô độc.

“Anh, anh Dương, em đã hứa với anh sẽ sống tốt nhưng em không làm được anh à... Anh đi rồi, em còn biết dựa vào ai? Làm sao em có thể cười vui như ngày xưa nữa hả anh?” - Trong từng đợt nấc nghẹn, Phong run lẩy bẩy. Vươn tay ôm lấy bia đá lạnh như thể ôm chính con người Dương, người con trai cô yêu mãi, chẳng thể quên được.

"Hãy sống tốt nhé Phong, vì anh mãi yêu em mà." - Theo cơn gió đông lạnh lẽo, "rót" vào tai Phong tiếng yêu ngọt ngào nhưng cũng sâu sắc. Đúng thế mặc kệ có ra sao, có như thế nào thì cô sẽ có Dương bên cạnh, anh ấy luôn trong tim cô.

Mỉm cười nhẹ, Phong ngước mặt lên trời cao. Dang đôi tay như cảm thụ sự mát mẻ chứ không lạnh lẽo, sự ấm áp chứ không tê buốt đến dại người. Nụ cười hiếm hoi tươi rói một năm nay chưa từng xuất hiện của Phong đã quay trở lại vì sao? Vì Dương đã trở lại bên Phong.

“Anh Dương, em sẽ sống thật hạnh phúc. Sẽ không còn cái mùa đông năm ấy khiến em đau khổ, mà là những mùa đông của hoài niệm khiến em luôn cười luôn vui và mãi mãi yêu anh.” - Cô mỉm cười.

Phong rời đi, mọi thứ vẫn cứ luân phiên, không thay đổi nhưng gương mặt cô lại đổi thay rõ rệt. Phong đang cười, nụ cười rạng rỡ tỏa nắng như khi còn bên Dương. Cô đã hiểu, mình phải vượt lên trong tình yêu, không nên mãi đắm chìm trong nó để đau khổ đến tuyệt vọng.

Tình yêu là thế đó. Phong dành cho Dương một tình yêu màu tím thủy chung, trong tim cô mãi mãi là hình bóng của anh, lúc trước cũng thế và sau này không thay đổi. Còn Dương, chính là thứ tình yêu ngọt ngào như rót mật vào trái tim dại khờ còn non nớt của Phong nhưng đã giúp cô trưởng thành hơn. Hãy dành những thứ tình yêu tốt đẹp cho người bạn yêu thương. Không ai ép buộc nên quên đi, từ bỏ quá khứ nhưng chúng ta phải từ trong những hồi ức tốt đẹp đó mà vươn lên và hãy yêu bằng cả trái tim này.

- Chi A Ky -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com