Mẹ chồng

Lưu bài yêu thích

Mẹ chồng

Ai đã từng trải qua đổ vỡ trong hôn nhân hẳn đều sẽ có tâm trạng giống như tôi. Lúc nào cũng giống như con nhím xù lông, sợ bị tổn thương thêm lần nữa. Tôi đã như thế, khép lòng 4, 5 năm trời sau ly hôn. Tới khi gặp anh, sự nhẹ nhàng, ân cần anh đã phá vỡ được bức tường rào trong tôi.

Giây phút anh ngỏ lời cầu hôn là lúc hạnh phúc trong tôi vỡ òa. Song cũng chính khoảnh khắc ấy, tôi lại thấy hoang mang vô độ. Bởi đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi, thật sự không muốn làm tổn thương nó thêm lần nữa.

Cách đây tám năm, tôi háo hức bước vào cuộc hôn nhân cùng mối tình đầu của mình với không biết bao nhiêu hi vọng, dự định cho tương lai. Chúng tôi yêu nhau, chính xác hơn là tôi yêu kẻ đó tới chết đi sống lại dù rằng biết sau lưng, hắn đò đưa qua lại với đủ hạng đàn bà khác. Cứ nghĩ hôn nhân sẽ giúp hắn sống có trách nhiệm mà thay đổi. Tiếc rằng đó lại chỉ là suy nghĩ non dại của riêng mình tôi, chứ bản chất con người của hắn là bất di bất dịch.

Cưới được vài tháng tôi phát hiện hắn ăn nằm với ả đồng nghiệp cùng cơ quan. Khóc lóc, vật vã đánh ghen đủ kiểu. Hắn thề thốt hứa hẹn rằng sẽ bỏ, thế nhưng lúc đứa con chào đời thì cũng là lúc ả kia nhắn tin thông báo có thai với hắn. Không níu kéo thêm, tôi quyết định đặt dấu chấm hết, coi như cuộc hôn nhân ấy chỉ là một câu chuyện buồn.

Sau ly hôn, tôi không còn dám tin vào hai chữ “đàn ông”, một mình ở vậy nuôi con. Cho tới mùa hè năm ngoái, trong một chuyến đi công tác Đà Nẵng, tôi gặp anh - người đàn ông tử tế nhất trong cuộc đời mà tôi biết. Anh hơn tôi năm tuổi, chưa lập gia đình nhưng chững chạc, từng trải và tâm lý.

Ban đầu tôi cũng chỉ coi anh như một người bạn tâm giao, bởi không hiểu sao nói chuyện cùng anh, thấy lòng thật nhẹ nhõm, cảm giác cởi bỏ được tất cả gánh nặng trong lòng. Anh biết động viên, an ủi mà khích lệ tôi rất nhiều.

Chín tháng quen nhau, anh chính thức ngỏ lời cầu hôn. Lúc ấy tôi bối rối lắm, song anh bảo: "Anh muốn là người làm lành mọi vết thương trong lòng em. Chỉ cần em cho anh cơ hội".

Cõi lòng tưởng chừng đã chết của tôi, một lần nữa xốn xang trở lại. Vậy nhưng đúng với những gì tôi lo ngại, hôm theo anh về ra mắt gia đình, tôi đã gặp phải sự phản đối gay gắt của mẹ anh: "Bác không có ý chê trách gì con người cháu, chỉ là thật sự hai đứa không hợp nhau. Dù gì Nam nhà bác là trai chưa vợ, còn cháu đã từng một lần đò, còn có con riêng nữa. Bác không muốn con trai bác có cuộc hôn nhân phức tạp như vậy".

Hi vọng lại sụp đổ trong tích tắc, tôi muốn bỏ cuộc, nhưng anh thì không: "Cuộc sống của anh, anh tự định đoạt. Mẹ có thể có ý kiến tham gia nhưng không phải là người quyết định. Xin em hãy tin anh".

Cũng chẳng hiểu anh thuyết phục gia đình thế nào mà cuối cùng bố mẹ anh cũng đồng ý cho tụi tôi cưới. Có điều trong suốt những ngày chuẩn bị cho hôn lễ, mỗi lần gặp tôi,  mẹ anh không lấy gì làm niềm nở. Tất nhiên, chuyện này cũng đâu dám oán trách được bà.

Ngày cưới càng đến gần, lòng tôi càng canh cánh về đứa con trai mình. Anh nói: “Bước đầu cứ để thằng nhỏ ở lại bên nhà ngoại như hiện tại, đợi một thời gian ngắn, anh sắp xếp chỗ ăn ở cho đoàng hoàng rồi sẽ đưa em về quê đón con lên thành phố sống cùng.”

Anh hứa đi hứa lại như thế và tôi cũng tin. Nhưng thật tâm tôi vẫn không muốn rời xa con chút nào.

Cuối cùng ngày cưới cũng tới, cả sáng ấy nhìn tôi mặc váy cô dâu, con trai cứ sụt sùi bám tay mẹ: "Mẹ cho con đi cùng mẹ nhé. Con muốn ở cùng mẹ!"

Cúi xuống lau nước mắt cho con, song chính hai má em lại đẫm nước. Tới giờ rước dâu, nhìn mẹ ra xe, con trai khóc ngằn ngặt gọi: "Mẹ ơi,... đừng để con một mình..."

Lòng tôi đau như xé nhưng vẫn phải gạt nước mắt bước đi. Mẹ anh đứng bên ngoái lại nhìn thằng bé một lát, đôi hàng lông mày chau lại rồi bà đi thẳng về phía con tôi: "Nín đi, mẹ Hương không bỏ con đâu. Đi nào, để bà bế lên xe về nhà bà với mẹ nhé. Từ nay cháu sẽ là cháu nội của bà".

Cả đám đông đưa mắt nhìn bà. Tất cả nín lặng gật đầu nhìn nhau.

Bà bế con lên xe, rồi đặt vào lòng em: "Con bế thằng nhỏ tí cho nó đỡ tủi. Lúc nào mỏi tay thì đưa sang mẹ bế cho".

Câu nói của bà làm em rơi nước mắt. Thật sự từ ngày gặp, bà chưa từng nói một câu chấp nhận em, nhưng hành động của bà lúc ấy đã nói lên tất cả.

Ba mươi tuổi đầu, lúc nào cũng nghĩ mình số hẩm hiu. Vậy nhưng hôm nay em thật sự thấy ông trời đúng là không tuyệt tình với em, người vẫn cho em tình yêu, cho em hi vọng và đặc biệt, cho em được làm dâu của một người mẹ chồng giàu tình cảm như bà. Như vậy với em là quá đủ.

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com