Đêm
Lưu bài yêu thích
Đêm về giấc ngủ chẳng được sâu,
Tóc trắng nhiều thêm bạc mái đầu.
Trằn trọc, băn khoăn, suy nghĩ mãi,
Đêm dài cứ vậy lâu càng lâu.
Đêm xuống là lúc nhớ về đâu,
Chẳng giống nơi đây chỉ một mầu.
Cùng là kiếp người trên tam thế,
Cớ sao "người" mãi buồn càng sâu...
Chẳng phải nhân sinh vốn vậy sao?
"Người" vinh, "người" nhục biết khi nào?
Cúi đầu nhoẻn miệng cái chớp mắt,
Nhiều thứ niềm tin đã trót trao...
Cho dù mai này sẽ ra sao?
Đêm nay, đêm nữa lệ có trào...
Cuộc sống vẫn vậy phải bước tiếp,
Trưởng thành từ nỗi niềm hư hao.
(st)
0 Cảm nhận