Chiều nắng tắt

Lưu bài yêu thích

Chiều nắng tắt

Nỗi nhớ về khi hoàng hôn tắt nắng,
Ngỡ chiều tàn đã vắng những xôn xao.
Sao trong tim còn mãi tiếng thì thào?
Bờ môi khô chợt cào cồn cơn khát.

Mùa sa mạc trên con tim tan nát,
Tiếng yêu thương mặn chát buổi phân kỳ.
Giọt sầu đọng trĩu nặng trên khoé mi,
Ngàn lá trút lối đi mình anh bước.

Bụi thời gian chẳng lấp nổi vết xước,
Trong con tim giọt nước mắt nghẹn ngào.
Chiều lại chiều nỗi nhớ lại nôn nao,
Tím chân trời chênh chao vạt nắng xế.

Cố dằn lòng đứng bên bờ thác lệ,
Níu làm sao ước thệ đã tro tàn?
Bên dốc tình cơn gió đến than van,
Cơn sóng nhớ lại tràn loang chiều vắng.

Cuộc ái tình đã mang bao cay đắng,
Làm sao đây để lặng những sóng hờn?
Khi bão lòng vẫn gào thét từng cơn,
Và nỗi đau còn vờn không thể dứt.

Bao kỷ niệm hơn một lần muốn vứt,
Nỗi nhớ em... lại nức nở gọi về.

- Nguyễn Hưng -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com