nợ chị cả một tuổi thanh xuân
“Anh trai, hôm nay trời mưa to, sấm giật đùng đùng thì cũng là lúc vợ anh trở dạ sinh cháu. Cả nhà mình đông đủ đến 8 người đứng ngoài cửa phòng sinh. Ai cũng lo lắng xen lẫn cảm giác hồi hộp, chỉ mong vợ và con anh bình an vô sự. Cuối cùng thì chị cũng sinh mẹ tròn con vuông rồi anh ạ? Anh à, gia đình mình nợ chị quá nhiều, làm sao trả hết được đây?”
***
Anh và chị yêu nhau cũng gần được năm năm rồi, từ khi anh chị còn là sinh viên năm nhất. Gần nhà, từ hai người bạn, anh chị lại yêu nhau. Em còn nhớ, Tết khi anh học năm ba, anh đưa chị về nhà giới thiệu là người yêu.
Mặc dù trước đó, mỗi lần chị về quê, đều sang nhà mình chơi nhưng anh vẫn chưa nói gì. Bố mẹ vui lắm, vì trong khu mình chị là người ngoan hiền, học giỏi và ai cũng quý. Gia đình chị cũng ưng anh lắm nhưng cũng dặn anh chị đừng để ảnh hưởng đến việc học vì cả hai còn trẻ, phải phần đấu cho sự nghiệp sau này.
Sau đó hè hay lễ tết anh chị đều về cùng nhau, hàng xóm ai cũng biết chuyện, khen anh chị đẹp đôi. Hai gia đình lại càng thân hơn. Mẹ chị còn bàn khi nào hai đứa ra trường xin được việc, thì chọn ngày đám cưới.
Cứ thế thời gian qua, bốn năm đại học rồi ra trường, đi làm, anh chị vẫn yêu nhau. Hai mẹ còn đi xem ngày cho anh chị nữa, chị thì hay sang nhà mình phụ mẹ, rồi ăn cơm cùng nhà mình.
Tưởng như sẽ có một đám cưới hạnh phúc của anh chị, nếu như không có ngày đó. Cái ngày tai nạn xảy ra trên đường đi làm về, khiến anh rời xa mọi người mãi mãi. Chả ai kịp gặp anh lần cuối, bữa cơm gia đình chị nấu chín chị đợi anh về nhưng anh không về. Tại sao thế anh? Tại sao anh nỡ bỏ mọi người, bỏ chị mà đi.
Đám tang của anh, trời mưa như trút nước, ai cũng khóc thương anh. Còn chị thì ngất lên ngất xuống, kiệt quệ. Sau đó chị như người mất hồn, không ăn uống, tự giam mình trong phòng. Một tuần sau ngày anh mất, chị nghĩ quẩn và làm điều dại dột trong phòng, may mà mẹ chị phát hiện kịp đưa chị đến bệnh viện. Rồi từ đó cũng mới biết chị có thai được ba tuần.
Chị biết mình có thai, đặt tay lên bụng, nước mắt chị trào ra. Mẹ cũng ôm chị khóc. Gia đình hai bên khuyên chị nên bỏ cái thai đi, vì bây giờ anh không còn nữa. Mà chị còn quá trẻ, tương lai còn dài nhưng chị không đồng ý, chị nói chị đã mất anh rồi nên chị không thể mất con nữa. Chị muốn sinh con cho anh
Từ khi biết có thai, chị không còn bỏ bữa nữa, tâm trạng của chị cũng tốt hơn. Định kỳ mẹ lại đưa chị đi khám. Ngày chị sinh, hai gia đình lại tất bật trong bệnh viện. Chị sinh thường, là bé trai anh ạ. Chị nói lấy họ của anh, tên thì lấy theo tên mà ngày xưa anh thích.
Lúc bế bé sóc trên tay, chị khóc. Sau tất cả, chị mạnh mẽ lắm phải không anh. Anh nợ chị một đám cưới, nợ chị cả một tuổi thanh xuân. Vì vậy anh hãy phù hộ để chị và con trai luôn khỏe mạnh anh nhé. Cả nhà mình sẽ luôn đồng hành với chị, anh yên tâm nhé!
(st)
0 Cảm nhận