Chiều tháng mười

Lưu bài yêu thích

Chiều tháng mười

Người có biết không... cây bàng đang đỏ lá?
Sao để tháng mười rỉ rả giọt mưa ngâu?
Cho lòng gợn buồn không biết tại vì đâu,
Hay tại nỗi nhớ hằn sâu trên khoé mắt.

Mùa đã dần cũ càng xa ngày gặp mặt,
Người có nhớ chăng thường dỗi bắt ta đền.
Cứ nũng nịu hoài tháng mười phải buồn tênh,
Cho chiều gió lộng lá bồng bềnh trôi lạc.

Mưa như hờn giận rơi ngoài sân lác đác,
Người ở Sài Gòn cứ man mác buồn hiu.
Có xa lắm đâu sao lại nhớ thật nhiều,
Miền quê xa đó có thấy chiều vàng võ.

Mùa về gần cuối... lá vàng rơi đầy ngõ,
Công viên thưa người mỏi mắt đứng chờ ai.
Đã tháng mười rồi... thu cũng sắp mờ phai,
Sao người không đến mà hẹn hoài khi khác.

Mùa thu gần cuối... gió từng cơn xào xạc,
Sương mờ giăng giăng mà tan tác cõi lòng.
Người ở Sài Gòn vẫn còn đứng đợi mong,
Nhắn người xưa... hỡi còn nhớ không ngày ấy?

- Thanh Hùng -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com