Nước đổ lá khoai
Lòng ta là một cơn mưa lũ
Đã gặp lòng em là lá khoai
Mưa biếc tha hồ rơi giọt ngọc,
Lá xanh không ướt đến da ngoài.
Ta trút bâng quơ một trận lòng,
Biết rằng đau khổ giữa hư không.
Khóc mình uổng lệ rơi vô lý,
Mưa vẫn cần rơi lệ vạn dòng.
Ta như cô khách khoảng đìu hiu
Đã gặp chiều hôm lại bước liều
Muốn trốn sầu đơn muôn vạn kiếp,
Lại tìm sa mạc của tình yêu.
Ngày mai nắng mọc, mưa rơi hết
Mặt tạnh cơn si, lòng cạn hồ
Ta sẽ thôi yêu như đã giấu
Không hề oán hận lá khoai khô
Xuân diệu
0 Cảm nhận