Nỗi nhớ nào vơi

Lưu bài yêu thích

Nỗi nhớ nào vơi

Trong nắng chiều em nhìn cánh phượng rơi,
Và chợt hỏi phương trời anh có nhớ?
Tháng năm đến cả rừng hoa bừng nở,
Tự khi nào duyên nợ gắn đời nhau.

Trong nắng vàng làn sương cũng tan mau,
Trên cánh phượng chuốt trau hình anh đó.
Tình ủ ngọt mà bữa nào anh ngỏ,
Tháng năm về hoa đỏ chợt nhớ hơn.

Trong nắng nghiêng lòng xen chút trách hờn,
Bởi lòng chợt nổi cơn sầu heo hắt.
Giọng ve cũng bổng trầm khi khoan nhặt,
Nhớ anh nhiều lệ mắt bỗng chợt tuôn.

Tháng năm ơi... đừng gieo những nỗi buồn,
Mưa bất chợt òa tuôn cùng nắng trải.
Yêu người lắm mối tình khờ ngây dại,
Tự nhủ lòng thương mãi chỉ người thôi.

Tháng năm về... thêu dệt mảnh hồn côi,
Dòng lưu bút đắp bồi bao ước nguyện.
Dù xa cách nhưng nghĩa thì hòa quyện,
Mong gặp nhau để lưu luyến cung trời.

Tháng năm rồi mà nỗi nhớ nào vơi.

- Đỗ Luyên -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com