Dạ khúc mưa
Lưu bài yêu thích
Đêm... nhức nhối nỗi niềm riêng khôn tả,
Tiếng côn trùng réo rắt quyện tiếng mưa.
Khép lại nhé... những tủi hờn uất hận,
Cuộc sống bất công biết mấy cho vừa.
Ai định nghĩa thế gian này muôn mặt.
Ẩn số khó tìm phép tính chẳng giản đơn.
Lòng người hiểm sâu thước nào đo được,
Tối, sáng, trắng, đen chẳng phân định tỏ tường.
Những cung đường chia nút giao lối rẽ,
Định mệnh nào hoạ vẽ được tương lai.
Danh vọng, tiền tài, đam mê, khát vọng,
Bối cảnh tạo bày ai là kẻ thế vai?
Kìa ánh chớp sáng loè trong đêm vắng,
Gió hãi hùng giật rú từng cơn.
Nỗi trống trải se thắt hồn thiếu phụ,
Vần vũ mây che đèn cao áp chập chờn.
Ta viết tiếp dạ khúc mưa hiu hắt,
Đường phố không người mưa nặng hạt dày thêm.
Thấm vào đất theo mạch ngầm tạo hoá.
Xé rách thinh không tiếng sấm nổ vang rền.
(st)
Hay và ý nghĩa