Anh yêu em rồi cô bé

Lưu bài yêu thích

Anh yêu em rồi cô bé

Nhà tôi nghèo lắm. Ba má tôi quanh năm phải cày thuê cuốc mướn kiếm tiền cho ba chị em tôi ăn học. Chị Hai tôi là đứa ngoan hiền nhất trong nhà, ai cũng bảo sau này ba má tôi cứ trông cậy vào chị, vì chị vừa học hành giỏi giang lại bếp núc trong ngoài gọn gàng ngăn nắp.

Còn tôi từ nhỏ đã cứng đầu khó dạy, khó bảo, má tôi nói: “Phải chi tao để ra cái trứng, tao luộc ăn cho rồi, chứ đẻ chi nó, con gái gì mà cứng đầu đứng cổ”. Nhưng bù lại tôi được cái thông minh học giỏi nhất cái xóm lao động nghèo đó. Chắc do tính hơn thua, nên tôi muốn bọn nhà giàu phải ngưỡng mộ tôi. Tôi không có quần áo đẹp như chúng, không có đồ ăn ngon, không được đi xe hơi, ở nhà lầu, nhưng tôi học giỏi luôn đứng đầu lớp, tất cả chúng nó phải ghanh tỵ với tôi.

Nói tới thằng Út, nhan sắc thì khỏi phải bàn, nó đẹp trai cao ráo nhưng mỗi tội học dốt. Càng lớn nó càng lười học, nó thích phụ giúp ba mẹ chuyện đồng án, rồi lâu ngày nó quen dần với luống cày thửa mạ, rồi bắt đầu bỏ học với cái cớ: “Con là con trai trong nhà lớn rồi, học hành không giỏi, ba má cho con nghỉ học làm phụ nuôi hai chị ăn học, chứ giờ có cho con học cũng chẳng được gì, con nuốt chữ không có vô”. Ba má tôi nghe vậy ngậm bù hòn mà cho nó nghỉ học, âu cũng là số phận, chắc là số nó được sinh ra để làm nông dân mà.

Năm tôi đỗ đại học, cũng là năm chị Hai tôi lấy chồng, tôi nghĩ thầm trong bụng: “Đó, thần tượng của ba má giờ bỏ ba má về làm vợ người ta rồi đó". Vậy là tôi càng cố gắng để ba má tôi phải thừa nhận tôi là đứa có thể lo đỡ đần cho ba má tôi bớt cơ cực. Rồi năm đó tôi lên Sài Gòn học, lần đầu tiên trong đời tôi thấy những tòa nhà cao như vậy, lần đầu tiên tôi thấy phố xá tấp nập hoa lệ đến thế, tôi tự nhủ: “Sài Gòn ta sẽ chinh phục mi”.

Năm nhất tôi học hành ngoan ngoãn, rồi thì nghe tin ở quê mùa lúa năm nay mất trắng, ba má không có nhiều tiền gửi cho tôi, vậy là tôi bắt đầu làm thêm, tôi xin vào làm phục vụ cho một nhà hàng ở trung tâm Quận 1. Ở đây tôi đã gặp mối tình đầu đầy ngang trái của tôi, đó cũng là lần đầu tiên tôi biết chải chuốt, chưng diện, lần đầu tiên tôi biết nụ hôn ngọt ngào đến thế nào.

Hắn trạc tuổi tôi, nhưng trông trẻ hơn tôi vì từ bé đã sống trong nhung lụa, giàu sang. Lúc theo đuổi tôi hắn đợi để đưa tôi về nhà trọ mỗi tối, vì tiết kiệm tiền thuê phòng nên tôi ở cùng hai đứa bạn chung lớp. Rồi hắn bảo tôi dọn ra ở riêng, mỗi tháng hắn đóng tiền trọ cho tôi vì hắn muốn chúng tôi có không gian riêng tư cùng nhau nhiều hơn.

Mặc cho đám bạn can ngăn, ngay sau khi tôi dọn ra ở riêng hắn đã dọn đến ở cùng tôi, vậy là chuyện gì tới cũng phải tới. Ờ thì tôi đã ngủ với hắn, tôi nghĩ: “Không sao, đám bạn mình thiếu gì đứa như vậy, thời buổi này ai quan tâm chuyện trinh tiết”. Vậy là chúng tôi sống cùng nhau hai năm, trong hai năm đó, tôi chỉ việc đi học và làm tình với hắn.

Rồi hắn cũng tốt nghiệp, do học cao đẳng nên hắn ra trường sau ba năm, còn tôi vẫn tiếp tục hai năm nữa ở trường Đại học Kiến Trúc. Hắn vừa tốt nghiệp thì đã vào làm tại một công ty danh tiếng ở Sài Gòn. Nghe đâu chú hắn làm Giám đốc ở đó. Hắn bắt đầu đi sớm về khuya và nhiều lần tôi thấy hắn trở về mà trên người đầy mùi nước hoa lạ. Tôi biết hắn có ai đó khác, nhưng vì quá thương nên tôi ngậm ngùi chấp nhận.

Cho đến một ngày hắn đề nghị chia tay với một tin nhắn vỏn vẹn: “Mày không biết làm tình, mày đơ như khúc củi, tao nuôi mày hai năm rồi, giờ tới lúc tao tìm hạnh phúc cho tao, sống với mày như sống trong địa ngục”. Tôi như người trên thiên đàng bị đá một cú thật mạnh rơi thẳng xuống địa ngục. Hắn bỏ tôi sao? Hắn dám bỏ tôi sao? Hắn yêu tôi nhiều như vậy mà, không thể nào…

Một tuần sau ngày chia tay, tôi không thể đến lớp, tôi ở trong phòng cả ngày, nhìn đâu tôi cũng thấy hắn, đầu óc tôi hoảng loạn, chỉ cần một tiếng chuông điện thoại hoặc một tin nhắn tôi cũng hy vọng là hắn, là hắn hối hận quay về bên tôi. Nhưng một tin hắn cũng chẳng buồn gửi.

Rồi mỗi sáng tôi lại đón chuyến xe buýt sớm nhất đến nép ở đằng xa chỗ hắn làm, để có thể nhìn thấy hắn cho đỡ nhớ. Cũng ở đây tôi lại thấy hắn đèo một con bé rất xinh đi làm mỗi ngày. Lòng đố kỵ hặm hực trong tôi trỗi dậy, tôi nhắn tin van xin hắn cho tôi cơ hội và đồng ý tất cả các điều kiện mà hắn đưa ra, vậy là tôi cũng dụ được hắn trở lại ngủ với tôi.

Đêm đó, tôi như một người điên, tôi làm theo tất cả những điều bệnh hoạn mà hắn muốn, và tôi đã không uống thuốc ngừa thai sau đó. Tôi nghĩ nếu tôi có một đứa con, chắc chắn hắn là của tôi mãi mãi. Rồi đúng là trời thuận theo ý tôi, tôi có mang thật rồi, tôi vui mừng ríu rít mà không nghĩ nếu ba má tôi biết chuyện họ sẽ ra sao. Tôi chỉ biết yêu điên dại.

Tiếng điện thoại tắt phụp bên kia khi tôi báo tin mình có thai, hắn khóa máy và trốn biệt, không có ở chỗ làm, hắn trốn tôi như thể hắn chưa từng tồn tại. Tôi lại bắt đầu hoang mang, hoảng loạn thật sự, tôi lao xe đi nhanh mà không cần biết nó nguy hiểm thế nào, rồi “Rầm”. Tôi ngã xuống, rồi một màu đỏ tươi đang loang vào mắt tôi, tôi nhấm nghiền lại. Tôi nghe văng vẳng tiếng còi xe bên tai rồi im bặt.

Tôi vừa tỉnh dậy thì thấy chị Hai đang ngồi bên cạnh, chị tôi nhìn tôi hồi lâu rồi nói: "Chị biết hết rồi, yên tâm chị giấu ba má không nói đâu, cũng may, anh Hai mày chở chị lên đây thăm chú chồng bệnh, nên khi bác sĩ gọi chị là chị chạy qua đây ngay."

Tôi im lặng, chị tiếp lời: "Sao khờ quá vậy, cũng may là không có gì chỉ trầy xướt, chấn thương phần mềm thôi, mà đứa bé cũng không còn, chứ còn thì biết ăn nói làm sao với ba má, với bà con lối xóm. Đừng buồn coi như nó chưa đủ duyên làm con mình…"

Chị chưa dứt lời đã thấy nước mắt tôi hai hàng, nên chị thôi không nói nữa. Tôi hận hắn, thằng khốn đó, đừng để tôi gặp hắn, tôi sẽ giết hắn.

Từ sau ngày đó, tôi bắt đầu suy nghĩ khác đi. Muốn hạnh phúc à, thì phải giàu, phải đẹp, phải làm tình giỏi. Vậy là tôi xin vào làm them ở một quán rượu trên đường Nguyễn Du, ở đây tôi có thể học tiếng anh miễn phí với những ông khách Tây, và người Tây thoải mái chỉ dạy tôi cách lên giường thế nào thì giỏi, thì đàn ông không thể bỏ tôi. Càng ngày tôi càng nhận thấy làm gì có cái gọi là tình yêu tồn tại giữa cuộc đời này.

Càng ngày tôi hôn càng giỏi, rồi tôi có thể ngủ với những gả Tây mà tôi thích, tình một đêm, thậm chí tôi còn không nhớ nỗi tên người tôi mới vừa ôm ấp đêm qua.

Lây lất vậy mà tôi cũng có tấm bằng đại học, với danh trường Kiến Trúc và vốn tiếng Anh tôi cốp nhặt được trong suốt thời gian tôi ngủ với Tây, tôi dễ dàng xin được một công việc thu nhập khá tại một công ty đa quốc gia. Ở đây tôi gặp một anh chàng Tây cao to, anh ngõ lời muốn tiến tới với tôi, tôi trả lời thẳng thừng: “Ồ, Tây các anh chỉ muốn lên giường, chẳng ai nghiêm túc, nhưng xin lỗi, hôm nay tôi không có hứng thú”.

Vài năm sau, khi gia đình tôi cũng nhờ tôi mà có chút khá giả, ba má tôi lại bắt đầu lo lắng, không biết khi nào tôi lấy chồng. Thằng Út giờ con nó bập bẹ rồi, cứ mỗi lần ba má nhắc tới chuyện chồng con là tôi lại lãng đi chuyện khác.

Đêm ấy, trở về căn hộ cao cấp công ty thuê cho tôi ở trung tâm Quận 1. Đường phố thênh thang, lòng tôi rỗng tuếch. Mùa này chò nâu rụng đầy, hoa xoay xoay như điều ước cuối cùng trước khi gieo mình xuống mặt đất.

Tôi lang thang mặt cho lá rụng đầy chân, ở cái tuổi ba mươi, không còn trẻ để mộng mơ, ba mươi tuổi, tôi có tiền nhưng tình yêu thì biền biệt nơi đâu. Về cũng về đến nhà, tôi nghĩ hay mình đi đâu đó cho đỡ buồn, biết đâu tâm trạng sẽ tốt hơn, rồi tôi đến một đại lý bán vé máy bay.

Cô bán vé hỏi: "Chị muốn mua vé đi đâu?"

Tôi tần ngần chưa biết phải đi đâu, bỗng một du khách nước ngoài cũng bước vào mua một vé hạng sang đến Đà Lạt. Tôi trả lời cô bán vé: "Cho tôi một vé giống anh ấy."

Anh ta quay sang nhìn tôi mĩm cười, nhưng tôi biết anh ta chỉ xã giao, không hiểu tôi nói gì.

Hôm sau không biết trời xuôi đất khiến thế nào mà tôi ngồi cùng hàng ghế với anh trên máy bay. Anh cố gắng chào tôi bằng tiếng Việt: "Chào em!"

Tôi mỉm cười và nói với anh tôi có thể nói tiếng Anh. Anh vui mừng vội vả kể đủ chuyện trên trời dưới đất cho tôi nghe, tôi cũng không quan tâm lắm. Rồi anh hỏi tôi sẽ ở đâu khi đến Đà Lạt. Tôi trả lời: “Biệt thự Hoa Anh Đào”.

Anh nói anh chưa đặt chỗ ở đâu hết, tôi có thể cho anh chia một phòng trong ngôi biệt thự không? Tôi phân vân rồi cũng đồng ý. Máy bay hạ cánh, tôi và anh gọi cùng một chiếc taxi đến ngôi biệt thự. Anh tài xế nói: “Vợ chồng chị đẹp đôi quá”.

Tôi không giải thích nhưng nhìn anh cũng ngoài bốn mươi, hơn tôi ít nhất mười tuổi, vậy là đẹp đôi à? Rồi tôi mỉm cười. Anh hỏi: "Tại sao em cười?"

"Anh tài xế nghĩ tôi và anh là một cặp." Tôi lí nhí trả lời.

"Nếu đúng như vậy thì anh may mắn quá rồi." Anh mỉm cười suốt chặn đường đi.

Tôi lặng im không nói, về đến biệt thự, tôi vào phòng ngủ cả đêm. Sáng hôm sau, tôi thức giấc rất sớm mà quên rằng có một người đàn ông đang ở cùng tôi.

Bằng cách nào đó mà anh và tôi đã đi khắp các ngõ ngách Đà Lạt cùng nhau. Anh ngỏ lời mời tôi bữa tối, tôi đồng ý và tôi đã say khước sau đó, bước chân tôi loạng choạng, tôi thì thầm vào tai anh: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi biết anh muốn gì, tôi biết đàn ông Tây nhiều hơn cả anh biết họ đấy!”.

Anh đưa tôi về phòng, thay áo ngủ cho tôi, rồi tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, màu xanh biếc, nó hút mất hồn tôi, tôi hôn anh, anh cũng đáp trả cuồng nhiệt, nhưng anh chỉ ôm tôi sau đó.

Sáng hôm sau tôi tỉnh giấc trong sự ngỡ ngàng, tim tôi đập thình thịch, lần đầu tiên tôi ngủ với Tây mà không làm tình, lần đầu tiên tôi thấy chao đảo sau cú sốc nhiều năm trước. Không lẽ tôi dễ phải lòng như vậy sao? Đầu óc tôi hoang mang, không được anh ta không đáng tin, anh ta là người lạ, thậm chí anh đến từ đâu tôi còn không biết. Tôi hiểu rõ văn hóa Tây và tôi đã sống với nó nhiều năm nay, tôi biết anh sẽ quên tôi mau thôi.

Tôi rời Đà Lạt sớm hơn dự định, anh không hiểu lý do, nhưng anh đã kịp lấy số điện thoại của tôi khi tôi đăng ký thuê xe đi vòng quanh Đà Lạt. Anh nhắn tin, điện thoại tôi không trả lời.

Một tuần sau, anh nói sẽ rời Việt Nam sớm, anh sẽ đợi để gặp lại tôi lần cuối ở biệt thự Hoa Anh Đào, anh chỉ còn ở đây vài ngày nữa thôi, anh hy vọng tôi đến.

Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn của anh với những lời lẽ chân thành, tôi thấy nhoi nhói trong lòng. Có lẽ nào tiếng sét ái tình có thật, ba ngày trôi qua, tôi thấp thỏm không yên, ngày thứ tư tôi quyết định bay ra Đà Lạt lần nữa, tôi cho mình cơ hội tìm hạnh phúc lần này nữa thôi. Anh sẽ rời Việt Nam sau ba ngày nữa, tôi chỉ có ba ngày cạnh anh, liệu tôi có giữ nỗi trái tim một con người không?

Nếu sau ba ngày này tôi yêu anh thật sự và anh rời đi, tôi sẽ đau khổ lần nữa, tôi cứ phân vân không nhấn chuông cửa, bỗng đâu anh từ phía sau ôm chầm lấy tôi: "Đừng bỏ anh một mình, anh yêu em rồi cô bé."

"Nhưng anh sẽ rời Việt Nam, sẽ rời em." Tôi nói trong nước mắt.

"Anh sẽ rời Việt Nam nhưng anh không bao giờ rời bỏ em." Anh hôn tôi như hôn một đứa trẻ.

Đêm đó tôi gối tay anh trong nước mắt hạnh phúc, sáng hôm sau anh đặt hai vé máy bay về Paris.

(st)

Chia sẽ bài viết:

3 Cảm nhận

  1. Nguyễn Hồng Nhung 2021-10-15 04:51:15

    Đọc quá dài

  2. Nguyễn Hồng Nhung 2021-10-15 04:50:56

    A viết sai

  3. Nguyễn Hồng Nhung 2021-10-15 04:49:47

    Không vui

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com