Anh sẽ bảo vệ em

Lưu bài yêu thích

Anh sẽ bảo vệ em

Sự tin tưởng khiến người ta xích lại gần nhau, không phải chỉ là trao niềm tin cho đối phương mà còn phải đặt cả niềm tin vào bản thân mình. Nhưng cả Tuyền và Long, không ai đủ mạnh mẽ để tiến đến với người mình yêu.

***

Tuyền đứng trước lan can của tàu thủy, cảm nhận từng luồng gió thổi thốc vào mặt, luồn qua từng thớ tóc và da thịt, xoa dịu cảm giác bức bối của cô lúc này. Nó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, cái mùi thanh mát và hơi tanh của gió biển khiến tâm hồn cô nhẹ bẫng đi. Tuyền chỉ ước rằng: “Nếu như những cơn gió kia có thể cuốn phăng bản thân mình đi vào lúc này, hoặc gaira là chỉ cần xóa tan tất cả ký ức và xúc cảm của cô.”

Cô hướng mắt về phía boong tàu, nơi Long và Vũ đang ngồi dưới cái mái hiên nhô ra của cabin. Cả hai người đều có vẻ rất thân thiết, mỗi người một chén rượu gạo, cụng ly cái cạch và cười đầy sảng khoái. Chẳng biết họ nói gì với nhau mà lại vui vẻ đến thế.

Tuyền thở dài. Cô lại xoay mặt ra hướng biển. Cô không muốn gặp ai vào lúc này, đáng ra phải là thời điểm vui vẻ và hạnh phúc nhất, bởi ngày mai, ngay trên con tàu xa hoa và lộng lẫy này, cô sẽ kết hôn với Long.

Trên môi cô vẫn là nụ cười, gương mặt hồng hào mà cô trưng ra cái vẻ hạnh phúc đấy chỉ là một chiếc mặt nạ không hơn không kém, được tạo nên từ cơ mặt căng cứng và những lớp phấn dày cộp. Nhưng trong thâm tâm, Tuyền biết rằng mình chẳng hề mong muốn cái đám cưới này một chút nào. Vì cô không yêu Long. Trái tim cô đã đặt trọn bên cạnh Vũ, từ rất lâu rồi. Không biết vì lý do gì, có lẽ là vì cô quá nhút nhát, thiếu tự tin, cho nên cô luôn chỉ là cái bóng bên cạnh Vũ.

Mối tình ẩn giấu này được nhen nhóm trong tim Tuyền từ năm cô mười lăm tuổi, lần đầu tiên gặp Vũ. Tuyền một mình đến xem ca nhạc ngoài trời ở quảng trường trung tâm thành phố, nơi đoàn người chen chúc nhau để tìm được một chỗ đứng đẹp và nhón chân lên chỉ để thấy được một góc sân khấu. Tiếng nhạc xập xình vang khắp nơi.

Tuyền, một cô gái bé nhỏ, bị đám người xô đẩy đến mức ngã xuống đất. Nếu như không đứng dậy kịp thời, có khi cô bị bọn họ giẫm bẹp rồi cũng nên. Cánh tay của Vũ xuất hiện đúng lúc để Tuyền bám vào đó. Kể từ giây phút ấy, hình ảnh chàng trai hai mươi mấy tuổi, trẻ trung và mạnh mẽ, một chỗ dựa vững chắc,  đã in hằn trong tâm trí Tuyền, để mỗi lần gặp anh, trái tim cô lại rạo rực.

Sau buổi hòa nhạc ngoài trời, Tuyền nhất định hẹn gặp Vũ để nói lời cảm ơn và mời anh uống trà.

Mối quan hệ của hai người tiến xa hơn một chút, khoảng cách của họ được rút ngắn lại, có những lúc tưởng chừng như chẳng còn một khe hở nào giữa hai trái tim có chung một nhịp đập này. Nhưng, vì một lý do gì đó, Tuyền không thể đón nhận hay tiến thêm một bước nữa, còn Vũ thì chần chừ đợi chờ cô, với thứ tín hiệu yếu ớt của trái tim.

Chắc là do cả hai đều không đặt niềm tin vào bản thân và vào đối phương. Họ cứ ở bên nhau như vậy, với kiểu tình cảm bảng lảng, vẩn vơ, chẳng rõ ràng.

Cho đến một ngày, Vũ giới thiệu Tuyền cho Long, bạn thân của anh, người vừa từ nước ngoài trở về sau mấy năm đi du học. Khác với Vũ, Long là một anh chàng mạnh mẽ và quyết liệt. Anh thích Tuyền từ cái nhìn đầu tiên, anh ngỏ lời với cô cũng chỉ sau cái chạm mặt.

Tối ngày hôm đó, ở quán trà nhạc sống, Long dõng dạc nói với Tuyền lời tỏ tình. Ngay lập tức, cô liếc sang nhìn Vũ, anh không tỏ thái độ gì, chỉ im lặng. Sự yên tĩnh đó kéo dài đến cả phút đồng hồ trên cái nền nhạc trữ tình làm cho tất cả mọi người đều buồn man mác, hồi hộp, tò mò và rạo rực.

“Cho em suy nghĩ một chút”, Tuyền đứng dậy và bỏ vào nhà vệ sinh. Cô vốc nước lên mặt, nước lạnh khiến cô thanh tỉnh đôi chút, nhưng vẫn chẳng thể tìm ra đáp án hợp lý cho lời tỏ tình của Long. Người cô thích là Vũ cơ mà.

“Em nên ra ngoài kia và đối mặt với nó, chứ trốn trong này thì có ích lợi gì?” - Vũ bất ngờ nói, dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, chẳng quan tâm xem nơi này có phải nơi anh nên đứng hay không.

Tuyền ngạc nhiên, buồn bực và thất vọng. Rõ ràng cô có thể từ chối Long và tỏ tình với Vũ, nhưng cô không dám. Cô sẽ vừa cảm thấy có lỗi với Long, lại thấy mình thật sai lầm với chính bản thân này. Những chọn lựa như bóng nước, quẩn quanh trí óc, dù cô có búng tay vào đâu thì quả bong bóng ấy cũng sẽ vỡ tung.

“Em nên nói sao bây giờ? Em rất hồi hộp” - Tuyền buột miệng, không sắp xếp nổi từ ngữ sao cho chuẩn để có thể truyền đạt được ý của mình. Điều đó khiến cả cô và anh rẽ sang một hướng khác, và mối quan hệ không rõ ràng của họ đột nhiên bị tan biến thành hư vô.

“Ồ, có gì mà khiến em lại sợ như thế? Em nên dũng cảm trong những chuyện thế này” - Vũ cảm thấy hơi bí bách trong lòng. Anh không muốn Tuyền và Long yêu nhau, nhưng rõ là anh chẳng thể ngăn cản họ. Ngay cả Tuyền cũng nói rằng cô hồi hộp khi được Long tỏ tình. Điều đó chứng minh, không có vị trí nào dành cho anh.

”Hay là, em thấy mình kém cỏi?” - Anh thối lên. Vũ cho rằng mình nên thúc đẩy hai người họ, dù sao thì anh cũng không có cơ hội. Vì thế, anh chọn cách khích bác Tuyền.

Như anh dự đoán, Tuyền nhíu mày, gắt lên: “Em không kém cỏi!”

“Vậy thì chứng minh cho anh xem đi” - Vũ thách thức.

Tuyền trừng mắt nhìn Vũ: “Được”. Là chính anh đã đẩy cô đi. Cô hậm hực rời khỏi khu nhà vệ sinh, bỏ lại Vũ đứng ở đó, trong hành lang tối tăm với lòng chộn rộn và cuộn sóng.

Anh biết, anh đã lựa chọn sai lầm.

Cứ thế, Tuyền và Long chính thức trở thành một đôi. Tuyền chẳng cảm thấy gì ngoài việc mình đã có hành động ngu ngốc, không biết bao nhiêu lần cô muốn nói lời chia tay với Long. Điều đó sẽ biến cô thành một kẻ khốn nạn, chơi đùa với tình cảm của người khác. Cô lại sợ hãi và rồi lại ừ hữ cho qua.

Vũ không thể tiếp tục chứng kiến người con gái mình yêu, lại do chính tay mình đẩy đến bên người khác. Anh muốn rời đi, liền đăng ký một suất luân chuyển công tác. Vũ rời nước khoảng một năm. Hai người từ đó mất liên lạc.

Sự tin tưởng khiến người ta xích lại gần nhau, không phải chỉ là trao niềm tin cho đối phương mà còn phải đặt cả niềm tin vào bản thân mình. Nhưng cả Tuyền và Long, không ai đủ mạnh mẽ để tiến đến với người mình yêu. Họ lựa chọn điều đó, rời xa nhau ngay từ khi chưa thể nói một lời yêu thương nào và rồi hối hận.

Tuyền hít một hơi thật sâu. Cô đã sai như thế, nhưng đâu thể quay đầu. Vì ngày mai, cô kết hôn.

Một cánh tay ôm lấy eo cô khiến cô  giật mình, nhưng Long đã níu cô lại. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn: “Em nên đi ngủ sớm chứ. Cô dâu đâu thể vác đôi mắt thâm sì lên lễ đường.”

Tuyền gật đầu: “Ừ, anh ngủ trước đi. Em hóng gió một chút nữa đã.”

Long gật gù, hơi rượu lan tỏa quanh mũi anh và cô. Anh đã ngà ngà say, khi gặp được người bạn thân nhất của mình và được chúc mừng hạnh phúc. Long xiêu vẹo đi vào trong cabin.

Lại một khoảng im lặng nữa, cuối cùng thì Vũ cũng chịu lên tiếng. Lần này anh trở về, vốn không phải để chúc mừng hạnh phúc của Long. Anh muốn đối diện với khúc mắc trong lòng mình. “Vậy là, em sẽ kết hôn” - Anh lên tiếng.

Tuyền gật đầu, không nhìn anh: “Lần này cũng như cái lần tỏ tình đó, đúng không?”

Tuyền nghĩ ngợi một chút, rồi lại gật đầu lần nữa. Vũ thở dài: “Anh xin lỗi. Anh đã biết lý do đó là vì sao.”

Dù không nói ra, nhưng cả hai đều hiểu rằng vì sao Tuyền chấp nhận cưới. Cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ vì quá mâu thuẫn và không biết tôn trọng quyết định của bản thân. Còn Vũ, thì là vì quá nhát hay là hèn, không dám bày tỏ.

Tuyền chẳng nhịn được nữa, nước mắt khẽ lăn dài xuống gò má của cô. Lòng Vũ nhói lên. Anh vươn tay đến, lau đi giọt nước mắt ấy: “Đừng khóc."

Tuyền càng khóc lớn hơn. Vũ ôm cô vào lòng, vỗ về cô. Anh cảm thấy mình nên có trách nhiệm với phần tình cảm mà anh đã dành cho Tuyền và khiến cô rơi vào trái tim mình, lạc lối rồi chẳng thoát ra được. Đáng ra, anh phải nói với cô điều này từ lâu rồi: “Nếu như bây giờ anh nói, anh thích em, chúng ta có thể bắt đầu được không?”

Tuyền nấc lên. Lời mà cô muốn nghe nhất lại phải nghe vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này: “Em có lựa chọn ư?”

“Sao lại không?” - Vũ nói: “Chúng ta sẽ gặp rắc rối, nhưng anh sẽ không trốn chạy nữa, anh sẽ bảo vệ em.”

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com