Trả nắng về với mây

Lưu bài yêu thích

Trả nắng về với mây

Ta trả nắng về với thời gian,
Tâm hồn bước vào miền khô khan.
Vì tia nắng sáng sau mưa hạ,
Nắng rất chói chang với sắc vàng.

Này tình nhân hỡi... đam mê ấy,
Mong manh như cầu vồng trong mây.
Phút đến phút đi như bọt biển,
Nắng vàng nào có dấu chân tan?

Ta từng ôm vũ trụ vào tim,
Từng chết vì em đắm ân tình.
Và say ngọt hương hơi thở nhẹ,
Chiều hoàng hôn rớt nắng lung linh.

Và em từng ngây ngất vòng tay,
Say mấy phút giây đắm mê này.
Cho dường như lạc quên trần thế,
Thoát khỏi tù đày giữa thế gian.

Ta ơi... về đi lối đường hoa,
Con đường cùng ấy chẳng ai qua.
Có chăng là sai lầm nông nổi?
Nhân tình đêm tối gối lệ rơi.

Và ta trả nắng về với mây,
Nhìn tia nắng ấy lại tung bay.
Ta cười tự do hồn giá lạnh,
Để ân tình ấy mãi tù đày.

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com