Tôi muốn quên những điều không vui vẻ.
Nơi tâm hồn quạnh quẽ suốt bao năm.
Quên nỗi đau nơi quá khứ lỗi lầm.
Mà bấy lâu đã âm thầm rơi lệ.
Tôi muốn quên một thời trong dâu bể.
Quên lòng người sao quá dễ đổi thay.
Tấm chân thành luôn mang chữ đắng cay.
Người dối gian lại nối dài mãi mãi.
Tôi muốn quên như dòng sông khô cạn.
Và chẳng còn lệ lai láng canh thâu.
Cho con tim vơi bớt nỗi đau sầu.
Để quay về nơi bắt đầu cuộc sống.
Tôi muốn quên thứ đã từng mơ mộng.
Để đi tìm chút lắng đọng bình yên.
Xóa tất cả những mệt mỏi ưu phiền.
Con đường đi được cái quyền lựa chọn.
Tôi muốn quên tháng ngày nào một thuở.
Đã đọa đầy mục rữa trái tim côi.
Tôi muốn tìm lại hình bóng của tôi.
Cho môi nở nụ cười dù nhợt nhạt.
Tôi muốn quên nỗi đau và nước mắt.
Dẫu bước đời hiu hắt kiếp quạnh hiu.
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Mệt mỏi rồi muốn tìm chốn bình yên. Để quên hết muộn phiền như gục ngã. Mà bấy lâu vẫn hằn chôn trong dạ. Cho tháng ngày buồn bã bớt chơi vơi. Có đôi...
Tự nhủ lòng: Mình phải mạnh mẽ hơn! Một chút cô đơn, ai chẳng từng nếm trải. Có nỗi buồn nào theo ta được mãi. Có hạnh phúc nào trốn chạy cả đời...