Tình tàn

Lưu bài yêu thích

Tình tàn

Rồi cuối cùng cũng chẳng níu được nhau,
Tình đã cạn chuỗi ngày sầu đăng đẳng.
Mình chẳng lẽ hoài sống trong im lặng,
Chung mái nhà mà khoảng vắng không tên.

Tình chúng ta không giữ được lâu bền,
Bởi nghĩa cạn đã làm nên duyên lỗi.
Hay tại bởi “Nguyệt” kia làm tơ rối,
Đan sợi tình này quá vội mong manh.

Bến thuyền quyên sóng va đập chòng chành,
Tay lái mỏi buông bỏ nhanh giải thoát.
Xưa nồng ấm mà nay hoài lạnh nhạt,
Men ái tình giờ chua chát đắng cay.

Trước quan tòa mình dứt khoát chia tay,
Trút bỏ hết những tháng ngày chịu đựng.
Và trút bỏ những tính toan sỏi cứng,
Vấp một lần gượng dậy vững bước đi.

Những yêu thương giờ còn sót lại gì...
Còn vết cứa đã hằn ghi đáy dạ,
Còn vết sẹo đã chai lì như đá,
Còn tâm hồn đã rệu rã gỗ trơ.

Bước vào yêu ai học được chữ ngờ...
Ai biết được sợi tơ chùng hay thẳng?
Ai cũng muốn mặt biển xanh phẳng lặng,
Mãi yên bình mà chẳng gợn sóng to.

Giờ chúng ta mỗi đứa một con đò,
Không hờn trách... chẳng phải lo va chạm.
Những ký ức xóa dần trong tâm khảm,
Giữ làm gì làn mây xám hư vô.

(st)

 

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com