Tình đã nhạt thì thôi đừng lưu luyến
Lưu bài yêu thích
Đêm càng sâu, nỗi buồn càng đông cứng,
Đi càng nhiều, càng gặp những đau thương.
Nếu như mình không chấp nhận bỏ, buông...
Thì quá khứ vẫn làm tim tê tái.
Bởi cuộc đời không gì là mãi mãi,
Ngay cả sơn năm tháng cũng xói mòn.
Huống hồ là chút son sắc lòng nhân,
Tình đã nhạt thì thôi đừng lưu luyến.
Đừng ngây thơ mà chắp tay cầu nguyện,
Huyễn hoặc mình trong cổ tích mông lung.
Hạnh phúc kia vốn dĩ rất bình thường,
Ngay chân bước vô tình ta dẫm nát.
Đã đi qua nửa cuộc đời lang bạt,
Đã một mình tát cạn biển cô đơn.
Đã hiểu ra căn nguyên của nỗi buồn,
Là chấp niệm sao còn chưa buông bỏ.
(st)
0 Cảm nhận