Ô! Đêm nay trời trong như gương,
Không làn mây vương, không hơi sương,
Tơ trăng buông rèm trên muôn cành,
Tơ trăng vàng rung như âm thanh.
Từ đâu tơ sầu reo vi vu
Buồn như làn mây hiền mùa thu,
Êm như dòng tơ trên vai nường,
Mong manh như là lời yêu đương.
Tiêu đưa tôi bay lên cung trăng,
Tôi phiêu diêu cùng ngàn sao băng,
A ha, lòng tôi trăng là trăng!
A ha, trăng tràn đầy châu thân!
Cung thiềm đây rồi hương ngây ngây,
Ô, bằng trân châu hay quỳnh dao?
Và mớm cho tôi bao tình say,
Mà tôi mút bao dòng ngọt ngào.
Nghê thường lên khơi nường Hằng ra,
Hương trầm bâng khuâng quyện mình hoa.
Nhịp nhàng nường đi theo nhịp đàn
Âm thanh lên cao nhạc lừng ran.
Tôi lại gần bên: Ồ lạ thường!
Nường trăng, ô, chính là Thương Thương!
Người tôi rung động như âm thanh,
Môi không ngừng dưới đôi tay xinh.
Hoảng hốt, tôi ôm chầm lấy nường,
Than ôi, nường đã biến ra sương.
Tôi ôm chầm lấy tiếng tiêu sầu,
Vi vu reo buồn trong đêm thâu.
Hàn Mặc Kệ
Bài thơ viết theo nghệ thuật đặc biệt, hầu như chỉ dùng thanh bằng, lối thơ này có một giá trị khá đặc sắc, chuyên để diễn tả những tình cảm tha thiết, triền miên
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Chiều nay chẳng có mưa dầm, Mình sao nước mắt lại đầm đìa tuôn? Ồ ra lụy ngọc nôn nôn, Có bao giờ biết nỗi buồn vô duyên!...
Anh đứng cửa sổ trước. Thấy cành, gió đưa nhau. Anh đứng cửa sổ sau. Thấy cây lòng não sáng...