Tiếng lòng
Lưu bài yêu thích
Em ra đi trong chiều xưa giá lạnh,
Đã mấy mùa thu khép lá, sang đông.
Vầng trăng ấy mang hồn xưa còn tỏ,
Bến sông chiều con đò mỏi mòn trông.
Thời gian ngỡ lãng quên nhiều kỷ niệm,
Bỗng hiện về ngự trị giấc mơ tôi.
Góc phố rêu phong chẳng nói nên lời,
Hồn băng giá chợt đôi dòng nước mắt.
Nghe con tim cháy lên trong lồng ngực,
Mối tình đầu xưa ấy đã qua đi.
Mà vầng trăng trong ta vẫn rực sáng,
Vẫn long lanh một hình dáng kiêu kỳ.
Ôi thời gian nào đâu ta xoá sạch,
Quán thơ xưa... thời gian phủ bụi mờ.
Kỷ niệm ấy vẫn nằm đây thổn thức,
Vẫn in hằn vào trong những cơn mơ.
Ta vẫn biết... bao lần ta tự hỏi,
Em ở đâu trong cõi thế gian này?
Dẫu là vết bùn đen nhoè áo nắng,
Hãy trở về kết sợi với ngàn mây.
- Nguyễn Thanh Hải -
0 Cảm nhận