Thanh xuân sắp cạn

Lưu bài yêu thích

Thanh xuân sắp cạn

Chúng mình đều là những tinh cầu cô đơn,
Đã từng đi qua tổn thương nên ngại mở lòng yêu thêm lần nữa.
Trái tim chúng mình đã từ lâu khép cửa,
Không cho phép bất cứ ai đặt chân bước vào.

Chúng mình đều là những kẻ quen dần với nỗi đau,
Tự học cách thương mình sau những tháng năm ôm tim chạy theo người khác.
Bởi đã lên xuống sân ga tình yêu với đôi lần lầm lạc,
Hay bởi chưa đủ trưởng thành để thấu tỏ lẽ yêu đương?

Chúng mình đều là những trái tim đã chằng chịt vết thương,
Ngày từng ngày vẫn kiên cường tỏ ra mình rất ổn.
Khi màn đêm kéo về là lúc nỗi buồn và cơn đau không còn chỗ trốn,
Chúng mình mệt nhoài khâu vá lại con tim.

Chúng mình bỏ lỡ thanh xuân trong chuỗi ngày tháng lặng im,
Vấp ngã đôi lần khiến chúng mình sợ hãi.
Có lẽ tình yêu chân thành chẳng bao giờ tồn tại,
Chúng mình nhìn cuộc đời bằng đôi mắt hoài nghi.

“Vui lên đi! Buồn mãi có ích gì?”
Lý trí vẫn thường dỗ dành trái tim như thế.
Mà sao chúng mình khó ngăn đôi dòng lệ,
Khi giấc mơ đêm qua bóng người ấy quay về.

Là cố chấp, là u mê?
Lý lẽ của con tim chẳng thể nào mà lý giải.
Dù vẫn biết vết thương lòng rồi sẽ có ngày lành lại,
Nhưng quên một người thực sự quá khó khăn.

Chúng mình sắp cạn rồi những ngày tháng thanh xuân...

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com