Tặng hơi thở cho một người

Lưu bài yêu thích

Tặng hơi thở cho một người

Sáng 7h ngày... Tút tút... tút… “Alo.Anh đang trước nhà nè, nhanh đi trễ giờ rồi” – Giọng người con trai.

“ Ok, ra rồi nè”, Hiền chạy ra.

Lĩnh chạy một chiếc xe đạp đen, mặc một chiếc áo thun trắng và quần vải đen đơn giản. Hiền hôm nay lại có trò để bắt nạt Lĩnh, cô hẹn hôm nay Lĩnh phải đèo cô len xã ăn kem... cách đây khoảng 27km.

Hai người bắt đầu đi, trên con đường nhỏ xung quanh là cảnh bao la của đồng lúa. Ba giờ đồng hồ sau, trước quán kem, hai người ngồi vào bàn và gọi hai ly kem. Người Lĩnh ướt Đẫm mồ hôi.

Lĩnh và Hiền quen nhau gần một năm, Hiền là một cô gái cá tính rất thích bắt nạt và hay làm nũng Lĩnh. Còn Lĩnh một chàng trai 19 tuổi, cao ráo với mái tóc ngắn gọn, gương mặt trắng nhưng màu trắng bệt rất kì lạ.

Hai người ăn kem xong, Hiền nhìn ngang đường thấy một quán bán trà sữa trân châu liền nói: “Anh, em qua mua Trân Châu nha, anh đợi em cái nha.”

Hiền chạy thật nhanh qua đường, Lĩnh đứng đợi. Cô vẫn có cách làm khó cậu trai mua Trân châu xong Hiền gọi: “Anh qua đây cầm ly Trân châu cho em nè...”

“Em qua đây đi” – Lĩnh mệt nhọc trả lời.

“Bây giờ anh qua không?” – Hiền nhăn nhó.

Lĩnh đi qua rồi dắt theo xe đạp từ từ băng qua đường. Cầm ly trà sữa trân châu đủ màu sắc thật đep, cô ngắm nghía rồi đưa cho Lĩnh. Lĩnh đi theo sau cô tay cầm hai ly trân châu dắt xe. qua đường bổng lĩnh vấp ngã làm đổ ly trân châu đầy ra đường.

“Trời ơi, anh thật vô dụng.” – HIền dỗi hờn.

“Xin lỗi anh…anh lỡ vấp” – Lĩnh lúng túng.

Vậy đó... hai ngày sau từ lúc giận Lĩnh vì làm đổ hai ly trà sữa trân châu, Hiền không thèm gặp Lĩnh. Chiều hôm đó, Lĩnh đến nhà Hiền để xin lỗi: “Em ra đi anh muốn nói chuyện được không?

“Được rồi đợi tí.” – Hiền nói cụt lủn.

“Anh mún...” - LĨnh nhỏ nhẹ: “Xin lỗi em được không?”

“Anh là một thằng con trai mềm yếu, sao cái gì anh cũng xin lỗi. Đi đâu em cũng quyết định. Bây giờ, em muốn chia tay với anh.” – Hiền nói dứt khoát.

“Ùhm, anh đồng ý.” - Lĩnh nhìn thẳng vào mắt Hiền, đôi mắt Hiền rất dứt khoát

Hiền đi vào nhà.Rầm..

Lĩnh ra về.

Hai ngày, ba ngày rồi một tuần... Hiền không hiểu sao Lĩnh không năn nỉ, Hiền biết Lĩnh yêu Hiền lắm mà.

Cô đợi hoài mà không thấy tin tức, cô liền gọi điện cho Lĩnh.

Tút tút... “Alo”, giọng một ngưòi đàn bà nhấc máy.

“Cho con gặp anh Lĩnh cô ơi, con là Hiền.” – Hiền ngạc nhiên.

“Con qua đây đi, cô có chuyện muốn nói.” – Mẹ Lĩnh nói với Hiền.

10p sau Hiền có mặt ở nhà Lĩnh. Vào nhà mẹ Lĩnh đang ngồi: “Con ngồi xuống đi.”

Bà nói với Hiền: “Lĩnh nó đang trong viện, nó bị thiếu máu não hai năm nay rồi. Nó yếu ớt lắm nhưng từ ngày nó quen con, nó đỡ nhiều nhưng một tuần nay nó lại trở bệnh nặng hơn và phải nhập viện.”

Hiền hoảng hốt và như chết lặng. Cô rơi nước mắt, nhè nhẹ từng giọt, tim cô giờ đây dường như sắp mất đi một nửa.

Cô chạy thật nhanh, cô chạy như đang cần thấy gấp lần cuối cơ hội và dường như chỉ cần trong một tích tắc cô sẽ mất đi một người rất quan trọng nhất với cô. Lĩnh là người luôn che chở bảo vệ cô, luôn làm mọi thứ cô yêu cầu và mọi điều làm cô vui.

Hộc... hộc... cô thở dồn giờ cô mới cảm thấy được sự mệt mỏi thật sự, cô mới thấy được sự mệt mỏi khi cô bắt Lĩnh cõng cô lên ngọn đồi nhưng phải chạy. Lĩnh chạy và trên lưng là người con gái anh ấy yêu, hơi thở mệt nhọc của Lĩnh mà Hiền từng thấy giờ cô mới thực sự cảm nhận được.

Cô đã đến bệnh viện, cô chạy thật nhanh đến căn phòng nơi mà Lĩnh đang nằm. Lĩnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ và anh chưa biết  là Hiền đã tới. Lúc này Hiền mới nhận thấy sự thanh thoát và yên bình ở Lĩnh.

“Anh thật là một con người yếu đuối, mới có tí xíu cũng mệt...”, cô chợt nhớ lại những gì cô thường nói với anh.

“Anh...”, cô nhào tới thật nhanh và ôm chầm lấy Lĩnh. Cô siết thật chặt và khóc: “Em xin lỗi anh. Em muốn quay lại được không anh. Em yêu anh nhiều lắm. Sao anh không cho em biết? Sao anh không nói với em là anh bị bệnh? Tại sao anh lại giấu em?”

Lĩnh không nói một lời nào, anh khóc. Đôi mắt đỏ dần, giọt nước mắt rơi xuống cánh tay mà cô đang ôm anh. Rớt từng giọt từng giọt. Anh vội lau nước mắt và lấy trong ngăn tủ ra một thứ...

“Ly trà sữa trân châu... “ - Cô ngạc nhiên.

“Uhm, anh đền cho em nè. Em đừng giận anh nha” – Lĩnh nói

“Anh ngốc quá. Em không giận anh đâu. Anh...” - Cô khóc trong tiếng nấc và trong vòng tay anh. Bàn tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, tay anh cầm chắc ly trà sữa trân châu đầy màu sắc dưới nắng chiều. Hai người như một bức tranh thật buồn thảm.

Một tuần sau, vào đúng chiều thứ bảy, cô chuẩn bị vào thăm anh và còn mang thêm hai ly kem, chính cô đã đạp xe 27km lên xã mua về để cho anh ăn. Và những lúc này đây anh yêu cô nhiều như thế nào chỉ chính cô mới cảm nhận được. Cô tự tay làm đồ ăn và gọt trái cây... những điều mà trước đâycô bắt anh phải làm cho cô.

Cô đi qua bên đường tiến thẳng vào cổng bệnh viện, trong lòng cô như sắp đi vào nơi mà cô cảm thấy được tình yêu thật sự, nơi có anh đang đợi cô ở đó.

Rầm… Cô giật mình mở mắt ra, một bộ đồ trắng, cô đang nằm trên 1 cái giường trắng và mẹ cô đang ngồi trên ghế. Cô từ từ mở mắt ra, làm quen lại với ánh sáng.

“Mẹ...” - Cô gọi.

“Con, con tỉnh rồi à. Mẹ lo quá, mẹ sợ quá. Con còn đau không, con đỡ chưa?

“Con bị gì vậy mẹ?” - Cô mới đưa tay sờ lên đầu. Đầu cô được băng lại, cô mới cảm thấy nhói đau.

“Con ăn gì không?” – Mẹ lại hỏi.

“Không, con chỉ muốn biết con bị gì vậy?” – Hiền lặp lại.

Mẹ cô chỉ nín.

Cô hỏi dồn: “Chuyện gì xảy ra vậy mẹ?”

“Con bị tai nạn. Một chiếc xe đã đâm vào con khi con đang qua đường trước cổng bệnh viện.” – Giọng mẹ buồn.

“Vậy khi nào vậy mẹ, con vào đây từ lúc nào?” – Hiền lại thắc mắc.

“Hai ngày trước” - Mẹ cô buồn bã nói.

Cô lúc này mới chợt nhớ tới lúc cô đang định vào thăm Lĩnh: “Vậy anh Lĩnh đâu mẹ, anh ấy còn ở đây chứ, con muốn qua phòng anh ấy.”

Mẹ cô khẽ rơi nước mắt. Mẹ cô khóc, khóc nức nỡ. Bà làm cô khó hiểu, bà ôm lấy cô và nói trong tiếng nấc: “Mẹ và con mang ơn nó nhiều lắm... Mẹ mang nợ nó.”

“Sao vậy mẹ? Mẹ kể con nghe đi mẹ...” – Cô nài nỉ.

“Nó, nó, con còn sống là nhờ nó...” - Bà vẫn nức nở và đi tới bàn cầm một cái hộp qua đưa cho Hiền.

Hiền mở hộp ra, một ly trân châu và một bức thư.

“Em yêu. Khi em đọc lá thư này thì chắc anh sẽ không bao giờ gặp được em nữa. Anh yêu em và sẽ mãi yêu em. Anh sẽ theo làn gió và sẽ tan theo nắng chiều, anh đã mãi mãi xa em.

Em nè, em có biết là anh yêu em nhiều như thế nào không và anh tự dặn lòng là anh sẽ không bao giờ làm em buồn. Anh chỉ muốn làm em vui kể cả khi anh phải làm điều gì đó mà anh không thể làm được.

Khi em nói lời chia tay, tim anh như xé ra. Anh chấp nhận vì sao em biết không? Vì anh không thể làm em buồn, nếu quyết định đó làm em vui anh vẫn chấp nhận. Anh chỉ có thể làm hết sức cho đến khi anh chết, anh biết thời gian sống của anh chẳng còn được bao lâu nữa nên anh chỉ làm được bấy nhiêu đó cho em thôi.

Tạm biệt em, chắc có lẽ là vĩnh biệt. Anh yêu em và mong em sẽ sống tốt. Anh chỉ xin lỗi lần cuối này nữa thôi, em chấp nhận nhé.

Anh xin lỗi em, vì anh không thể bên cạnh em được nữa và anh xin em một lần cuối: “Em hãy sống thật tốt và sống luôn cả phần cuộc sống của anh, em nhé.”

Anh yêu em.”

Lĩnh đã làm tất cả cho cô làm tất cả mọi thứ cô yêu cầu. Cô đã có qúa nhiều sự nuông chiều của anh và nhận quá nhiều tình yêu từ anh. Và bây giờ cô đã mất anh, cô mất tất cả trong khoảng thời gian qua cô đã chưa một lần nào làm anh vui, chưa một lần làm anh cảm nhận được tình yêu từ cô, chưa bao giờ... thấy được sự thất vọng từ anh. Cô hét lên: “Mất hết thật rồi.”

“Nó đã truyền máu cho con vì con mất máu qua nhiều và nhóm máu nó cùng với nhóm máu của con.” – Mẹ cô nói trong nước mắt.

Lĩnh đang ngồi trong phòng và nghe tiếng hối hả la lên: “Tránh ra Tránh ra..phòng anh đối diện khu cấp cứu. Anh thấy một người đang bế một cô gái và anh đã lạnh xương sống khi nhìn thấy đó chính là Hiền. Người Hiền đầy máu, máu chảy rất nhiều. Anh vội chạy ra, dùng hết sức mạnh còn tồn tại trong anh, chạy thật nhanh.

“Máu. Cần vô máu cho cô ấy” - Các bác sĩ nói trong hối hả.

Một cô y tá đang đi ra thật nhanh với mẫu máu: “Hết rồi, nhóm máu này trong kho chỉ còn  một ít.”

“Nhóm máu gì?” – Giọng một bác sĩ hỏi.

“AB” - Cô y tá trả lời và truyền máu cho Hiền.

“Không đủ. Nhanh lên xem ai có nhóm máu này?” – Một giọng khác vang lên

“Trong bệnh viện này chẳng có ai có nhóm máu này.” – Và có tiếng trả lời.

Lĩnh ngồi bệt xuống và lý do gì đó anh chạy nhanh về phòng lấy quyển sổ bệnh ra. Huynh Công Lĩnh. Nhóm máu AB. Tình Trạng bệnh: thiếu máu não. Anh cầm theo quyển sổ đó và chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu, các y tá ngăn lại.

“Tôi, tôi nhóm máu AB, tôi truyền mau.” – Lĩnh yêu cầu.

Lĩnh mở mắt ra, nhìn lên đồng hồ nhưng hơi sức anh đã cạn kiệt, anh nhớ lại: “Bác sĩ tôi xin hiến máu để cứu cô ấy.”

“Nhưng... anh không thể hiến máu được, anh sẽ chết.” – Bác sỹ cầm quyển sổ bệnh và nói.

“Tôi chấp nhận, cho tôi kí tên hiến máu nhanh lên đi. Làm đi.” - Anh hét lên và anh khóc.

Anh cố gắng xoay đầu qua, thấy mẹ anh và mẹ Hiền đang ngồi khóc.

Bác sỹ vào và trao cho mẹ anh một tờ giấy. Mẹ anh khóc, bác sỹ bắt đầu đo nhịp tim.

“Mẹ ơi, cho con xin một tờ giấy và cây viết” - Anh mệt nhọc nói khẽ.

“Anh...” -  Hiền thét lớn hơn khi mẹ cô đã kể xong.

“Nó đã trao hơi thở và thời gian sống cuối cùng mà nó có cho con.” – Giọng mẹ cô lạc đi.

Cô nắm chặt lá thư và ly trà sữa trân châu trên tay. Dòng chữ nghệch ngoạc của một suy nghĩ dang dở: “Chàng đang nhìn theo nắng xen qua cửa sổ dưới hơi thở của làn gió...”

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com