Ta mệt lả giữa dòng đời cay đắng.
Chữ ân tình lại quá nặng người ơi.
Tấm thân ta đang mệt mỏi rã rời.
Câu thề ước cũng buông lơi vụn vỡ.
Ta chỉ ước đời đừng vương chữ nợ.
Trái tim này đừng thương nhớ về ai.
Nghĩa ái ân không khắc khoải canh dài.
Tuổi xuân cứ để phôi phai tàn lụi.
Một ngày kia khi trăng tàn sau núi.
Riêng mình ta cứ lầm lũi bước đi.
Thế nhân kia nào đâu vướng bận gì.
Bởi cuộc sống là buông đi tất cả.
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Cuộc đời có trả có vay Thị phi gieo oán, đắng cay cho người. Mai này sẽ trả gấp mười Chớ nên đắc trí mà cười người ta....
Ai sẽ là người ở nơi đó chờ tôi. Quay trở về sau mệt nhoài vất vả. Ai là người bên tôi khi buồn bã. Vấp ngã giữa đời.. chẳng thấy được ngày...