Có một người mẹ dắt theo cậu con trai cùng đi ra chợ, lúc đi ngang qua một tiệm bánh, mùi bánh thơm phức từ trong cửa tiệm bốc ra, trong tủ kính bày đủ các loại bánh ngọt với đủ hương vị vừa mới làm xong.
Cậu bé đứng trước tủ kính, nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh kem khoái khẩu, người mẹ biết được tâm tư của cậu, liền chiều ý cậu bé, chọn cậu một miếng bánh kem vị chocolate mà cậu thích nhất.
Khi nhân viên cửa tiệm gói xong miếng bánh, trao cho cậu, cậu bé vui mừng nhảy nhót, muốn đưa lên miệng ăn ngay.
Nhưng thời gian đã gần đến giữa trưa, để tránh cậu bé bỏ lỡ bữa chính, người mẹ giật lấy miếng bánh kem từ tay cậu bé đem cất, và nói với cậu rằng: “Đợi đến chiều chúng ta mới ăn có được không?”.
Cậu bé vốn dĩ tâm trạng đang vui, bất chợt phải chịu đả kích lớn như vậy, liền ngồi xổm xuống đường quấy khóc ầm lên, quyết không chịu đứng dậy, hét lớn: “Mẹ xấu lắm.. mẹ xấu lắm...” khiến mọi người đi đường đều ngoảnh đầu lại nhìn, người mẹ cảm thấy lúng túng, không biết làm sao mới phải.
Nhìn lại bản thân, có phải chúng ta cũng giống như cậu bé muốn ăn bánh kem cho bằng được phải không? Khi CÓ thì vui sướng, khi MẤT đi lại đau khổ. Giá mà chúng ta nghĩ rằng: Mất đi thì xem như chúng ta trở lại vị trí ban đầu thôi, thì nhẹ lòng làm sao!
Triết gia Hy Lạp Socrates đã nói: "Những thứ mà chúng ta sở hữu, chúng sẽ làm chủ chúng ta."
Muốn sống vui vẻ, không phải là phải có cho bằng được hết thảy những thứ mà mình muốn có, mà là phải để bản thân “không có nó cũng được”. Đừng cho rằng, trên đời này có thứ gì nhất định phải có cho bằng được nó mới được, là thứ tuyệt đối không thể từ bỏ.
Cũng như cậu bé này trước khi được mẹ mua cho bánh kem, vốn cũng chẳng có gì cả, bây giờ người mẹ lấy mất bánh kem, cùng lắm chỉ là quay lại trạng thái ban đầu, cũng không hề mất mát gì cả, như vậy có gì phải đau lòng chứ?
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Khi đối diện với nỗi đau bị người mình yêu thương, tin tưởng bội phản tình cảm, thay vì khóc lóc, năn nỉ để người đó quay về, hoặc hành...
Thời gian này tối nào Thuỷ cũng đi làm về muộn vì bận tiệc tùng với khách. Nhiều lần đi mà cô lo ngay ngáy, vì dù đã gọi điện...