Quán vắng mình anh

Lưu bài yêu thích

Quán vắng mình anh

Nhìn bóng người thẫn thờ nơi quán vắng,
Em chợt thấy lòng đau nhói tái tê.
Đứng lặng im mong mưa bão kéo về,
Hay hoàng hôn nhanh bao trùm phủ lấp.

Em không biết nên quay lưng về gấp,
Hay lạnh lùng hờ hững bước qua.
Tình chúng mình kiếp này mãi chia xa,
Dẫu biết vậy vẫn dâng trào chua xót.

Bao kỷ niệm đã một thời chia xớt,
Gốc quán xưa ta bên nhau cười đùa.
Em bài đủ trò cá độ thắng thua,
Giờ còn mình anh bên ly cà phê ủ rũ.

Bởi vì ai ta bỗng nhiên thành người cũ,
Ai ra đi không hứa hẹn một lời.
Bỏ lại em bơ vơ lạc lõng bên đời,
Năm tháng dài chẳng mong gì gặp lại.

Vâng lời mẹ ngày đêm thúc giục mãi,
Giấu vào tim giấc mộng thuở ban đầu.
Gạt lệ lòng đành cất bước qua cầu,
Chợt từ đâu bỗng dưng anh xuất hiện.

Anh trở về chẳng vui mừng đưa tiễn,
Lại ngẩn ngơ buông lời chúc thật buồn.
Khiến cho lòng tan nát suối lệ tuôn,
Còn gì nữa để luyến lưu người hỡi.

Nếu đã yêu sao người không nhắn gởi?
Một lời thôi cho em hy vọng đợi chờ.
Để giờ đây đâu lỡ mối tình khờ,
Có nói gì cũng chẳng thể nào thay đổi.

Chuyện ngày xưa xin cất vào dĩ vãng,
Trọn kiếp này đừng nhắc lại làm chi.
Đã lỡ duyên chớ gặp nhau làm gì,
Xin chôn chặt vào nấm mồ quá khứ.

Người hãy đi vui trọn đời lữ thứ,
Tiếc làm chi cho một kiếp má hồng.
Em sẽ sống bình an hạnh phúc bên chồng,
Đó chính là con đường em đã chọn!

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com