Nước mắt trong lửa

Lưu bài yêu thích

Nước mắt trong lửa

Chiếc đèn dầu để cạnh giường đổ. Lửa lan ra, cháy sang chiếc mùng cũ đầy những chỗ chắp vá - nơi đứa bé nhỏ xíu đang say giấc nồng. Và bi kịch xảy đến...

Ba mẹ tôi chưa bao giờ thôi xót xa, dằn vặt bản thân về cái ngày định mệnh hôm ấy. Nó đã xảy ra cách đây 26 năm, tưởng sẽ nguôi ngoai vì đã cứu được mạng sống của đứa con đầu lòng. Nhưng vụ hỏa hoạn năm ấy thực sự đã tàn phá một cuộc đời. Đau đớn về thể xác, tổn thương tinh thần nghiêm trọng cứ mãi bám lấy chị - người con gái chưa một lần sống cho chính mình!

"Cái Bỏng" là tên mọi người hay gọi chị. Từ nhỏ tôi chẳng hiểu vì sao họ lại đặt như thế. Tôi luôn thắc mắc cái tên "Hiền" của chị dễ mến như vậy, cần gì cái tên kia chứ, có hay ho tẹo nào đâu! Nhưng dần lớn, tôi nhận ra mọi người gọi như thế: những vết bỏng.

Gương mặt trái xoan của chị, một nửa bị lửa hủy hoại, ăn sâu lên vùng da đầu. Đôi bàn tay của người con gái ấy dính lại với nhau, mãi chẳng thể duỗi ra được. Rồi những vết bỏng khắp người mà lúc nhỏ tôi chẳng hề để ý, chỉ nhớ hình bóng chị cõng tôi trên lưng, đi khắp ngôi chợ cũ đầy rác và sình lầy để quét chợ và nhặt bao nilông bán đồng nát phụ ba mẹ.

Tôi vẫn nhớ những dấu chân theo chị trên bãi phơi bột mì (sắn) thuê của gia đình. Nhớ những lúc chị kéo xe đẩy bột cho tôi vi vu khắp sân... Người con gái tuổi 15 không đẹp tuổi trăng rằm, mà dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài xơ xác, chị buộc lên cho gọn gàng. Chị cần mẫn bóp từng cục bột mì ướt để phơi ra những tấm bạt trải dài trên sân. 

Chẳng phải những ruộng lúa thơm bao la, bát ngát, cũng chẳng có những cánh đồng muối lấp lánh miền biển xa, dáng người thoăn thoắt di chuyển hết chỗ này đến chỗ kia giữa một "xứ sở" trải đầy bột mì không ngại nắng, ngại mưa, chẳng kể ngày hay đêm...
Nhớ giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt với một bên má là làn da bị bỏng gồ ghề, đen sạm vì lao lực. Mười tám tuổi trăng tròn đón chị bằng trận đau lưng, ghì chặt trên giường. Thoái hóa cột sống, đối với người già đã khổ, với một người con gái quanh năm chỉ quần quật với sân bột lại càng đau đớn hơn. Nuốt nước mắt gượng dậy, chị cũng không than thở, trách móc.

Dông tố vẫn kéo đến tất cả như muốn vùi dập người con ấy phải gục ngã. Ba tôi ký đơn ly hôn với mẹ, bỏ lại bốn mẹ con bơ vơ nơi căn chòi nhỏ. Gồng mình đứng dậy, chị xin làm thuê cho một xưởng gỗ nhỏ gần nhà. Cũng chính nơi đây chị gặp được người tưởng như là tri kỷ...
Từ nhỏ chị chưa một lần cảm nhận được tình bạn ấm áp như thế nào, đi đến đâu chị cũng bị xua đuổi, bị ném những ánh mắt ghẻ lạnh. Lũ trẻ con trong làng thấy chị là chạy trốn, chúng sợ con bé "hai mặt" khác thường. Thế nhưng nơi xưởng gỗ nhỏ ấy, chị gặp được một người con gái hiền lành, thấu hiểu, cho chị biết được tình bạn nó gắn bó, yêu thương biết mấy.

Ấy vậy mà, một thời gian sau người con gái ấy dè chừng, không còn những ngày nói chuyện rôm rả, cũng chẳng còn những ngày chở nhau đi ăn chè ở chợ đêm... 

Chị tôi biết được rằng bạn trai của người bạn gái đó khó chịu và luôn đặt vấn đề tại sao lại chơi với một đứa xấu như chị! Ai bảo chỉ cần tấm lòng chân thành người ta sẽ hiểu cho mình chứ, chỉ cần nhìn thấy gương mặt ấy là họ đã mặc định chị là người xấu xa...
Tưởng rằng thanh xuân sẽ có được người bạn tri âm tri kỷ, nhưng hóa ra nó đã khiến chị thêm đau. Tôi bắt gặp chị khóc trong gian bếp củi đen kịt vì khói ám vào của căn chòi trong một buổi chiều mưa như thác đổ. 

Ôm lấy chị, nhẹ nhàng lướt đôi tay lên làn da sần, sẹo lồi lõm lau nước mắt cho chị. Ngoài trời lạnh vì mưa. Căn bếp nhỏ bị dột, chỉ duy nhất nơi chị em tôi ngồi sát bên ngọn lửa đang bập bùng cháy, tôi thấy dòng nước mắt của chị ánh lên qua ngọn lửa.

Tôi nhìn rõ hơn những vết bỏng trên gương mặt ấy, nhìn thấu được những vết sẹo trong đôi mắt kia dưới ánh lửa. "Cuộc đời của chị còn gì mà ông trời không cướp đi chứ? Cứ nghĩ chị sẽ có bạn đồng hành, ấy vậy mà đến bây giờ chị vẫn phải cam chịu, vẫn phải sống trong tủi nhục như thế này sao? Giá như ngày đó chị đừng được cứu sống thì bây giờ chị đâu phải đau như thế này!" - chị thì thầm trong tiếng nấc...
Vòng tay tôi không đủ lớn để ôm lấy chị, tôi sà vào lòng như chú chim nhỏ cần được sưởi ấm. Bàn tay không lành lặn ấy ôm chặt lấy tôi, tôi nghe rõ giọng chị: "Nếu chết đi là điều dễ dàng, chị đã chết từ lâu. Nhưng ông trời bắt chị phải sống. 

Chị nhận ra mình sống vì con tim này ba mẹ trao cho, vì những đứa em này cần được yêu thương, cần được sống vì ước mơ không phải từ bỏ như chị. Và chị sống để chị chiến đấu tới cùng với số phận!". Năm đó tôi lên 10.

Những lời chị nói năm xưa đã in hằn vào trong tim tôi. Khoảnh khắc ấy tôi nhận ra không ai chọn cửa sinh ra nhưng ai cũng có quyền chọn cuộc đời mình. Có lẽ ông trời có thể lấy đi tất cả, nhưng thứ mà ông trời không thể cướp đi đó chính là ý chí.

- Dương Thị Hạnh -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com