Nỗi niềm tháng bảy
Lưu bài yêu thích
Tháng bảy này chút lắng đọng tâm em,
Trưa bỗng nắng... nắng qua thềm... nắng đổi.
Bài thơ cũ... nắng trong thơ... nắng đợi,
Chuyện giận hờn chưa nghĩ tới bao giờ.
Rồi một ngày mây trách nắng lơ ngơ,
Mây ken kín chẳng kịp chừa giây phút.
Mưa xối xả nắng ỉu xìu nát ruột,
Lệ hai hàng không kịp ngớt... tuôn về.
Bài thơ tình đã giảm bớt si mê,
Tại ai đó chưa nguyện thề vội trách?
Lời em nói tận đáy lòng chân thật,
Không chịu nghe giờ rất giận hờn em.
Vẫn trông thơ vẫn ngóng đọc mỗi đêm,
Ý thơ lạ... em hết chờ hết thức.
Chút cay đắng tim quặn đau thắt ngực,
Giờ đã quên hết ray rứt tủi hờn.
Một chút tình xin giữ lại thì hơn,
Nhớ cái thuở ong bướm vờn nông nổi.
Để nhắc nhở luôn tránh đừng vương tội,
Sống bình yên không vướng lỗi an lòng.
- Cảnh Xê -
0 Cảm nhận