Nỗi buồn kín đáo

Lưu bài yêu thích

Nỗi buồn kín đáo

Cặp vợ chồng ấy còn khá trẻ, chỉ trên dưới 50 tuổi và suốt ngày ríu rít bên nhau. Họ mới chuyển về xóm này hơn một năm, rất thân thiện với láng giềng nhưng khá kín tiếng nên ít người biết về gia đình họ, chỉ biết con cái đều đã lớn, đủ cả cháu nội cháu ngoại rồi. Có bà tò mò hỏi thì cô vợ chỉ cười bảo: “Tại em hư sớm nên có cháu sớm ạ!”.

Tôi cứ thấy cô vợ ấy (tên là Hà) có nét buồn sâu thẳm nào đó. Hôm gặp ở trung tâm yoga, cả hai đều tới muộn phải chờ xuất tập sau nên có thể nói chuyện dài hơi. Tôi đùa: “Nàng phải lòng chàng nào mà ở bên chồng vẫn thở dài sườn sượt và mang sâu thẳm một nét buồn”.

Hà giật mình rồi kể thủ thỉ: “Em buồn thật đấy chị ạ. Chồng em hiện nay chỉ là “rổ rá cạp lại” mới được mấy năm thôi. Người đã yêu em từ lúc khăn quàng đỏ, lấy em rồi có con khi em mới 18 là một người đặc biệt của đời em. Nhưng anh ấy không bao giờ trở lại với em nữa, chúng em đã chia tay vĩnh viễn. Tưởng chừng tình yêu của chúng em chỉ có cái chết mới chia cắt được thì nay đã hết.

Chị biết không, cưới nhau em mới hết học cấp ba mà anh ấy nuôi em học đại học, thời trước đó là điều phi thường. Không chỉ thế, anh ấy nuôi con để em học thạc sỹ rồi đi nghiên cứu sinh ở Pháp. Đó là sự hy sinh rất lớn chị ạ. Chính vì thế mà dù có bao nhiêu cơ hội em cũng không phản bội chồng dù chỉ là một tý teo trong ánh nhìn, dù chỉ một ý nghĩ. Cả hai đã dành trọn cho nhau.

Thế nhưng khi đã có tất cả từ nhà cửa đến danh vọng, từ ô tô đến con cái trưởng thành thì anh ấy đổ đốn. Người đàn bà đã lấy anh ấy của em đi già hơn cả anh ấy và hơn em 10 tuổi, xấu hơn em, thấp hơn em, bằng cấp kém em và đã bị chồng bỏ vì ngoại tình trước đó. Thế mà anh ấy say như điếu đổ!

Em đã thủ thỉ nhẹ nhàng, em đã quyến rũ lại anh, em đã nhờ đến họ hàng anh em bên chồng và bên em nữa tác động, em đã nhờ đến cơ quan anh ấy,... em đã làm tất cả để giữ anh ấy. Nhưng thất bại, anh ấy khóc rồi xin lỗi em và đề nghị ly dị. Biết làm thế nào được, em đành đồng ý dù vẫn yêu anh.

Toà án thuận theo em và ý các con để em lo cho các con, anh ấy chỉ nhận một căn hộ tập thể nhỏ mà cơ quan anh đã phân và hoá giá cho gia đình em, còn em cùng các con giữ cái nhà mới xây, cộng cái ô tô. Sau chuyện đó em ốm một trận thập tử nhất sinh. Người cứu sống em chính là vị bác sỹ và là chồng em bây giờ đấy chị ạ.

Đâu đã hết chị ơi, người đàn bà sau khi giành được chồng em đã vét sạch những thứ anh ấy có từ vàng đến tiền rồi cũng lặn mất vì trước đây kinh tế gia đình một tay em dựng lên để anh ấy chăm lo nghiên cứu khoa học. Khi chưa ly dị, anh ấy nuôi chị ta cùng các con cô ấy, bằng tiền lấy của em, khi ly dị rồi thì lương anh chỉ đủ chị ta son phấn, thế là chị ta chuồn thôi.

Anh quay về cầu xin em, nhưng em đã lấy chồng làm sao quan tâm anh được nữa. Rồi rượu đưa anh từ sự tàn tệ này đến sự xấu sa khác. Anh đã mắc thêm bệnh ung thư gan vì rượu tàn phá nhưng vẫn uống rượu chứ không đi viện.

Một lần con gái em đến thăm bố, nó thất thanh gọi điện cho em bảo: “Bố sắp chết rồi, mẹ tới đi”. Em đến và bàng hoàng, anh say rượu nằm trên rác: nhà anh từ cổng đến toilet, từ bếp đến giường ngủ bên trên dán ảnh em, bên dưới cơ man là rác cùng vỏ chai. Ảnh em phần lớn từ lúc trẻ con mới yêu nhau đến khi chia tay. Trong tâm tưởng anh ấy vẫn yêu em và em cũng vậy nhưng đường ai nấy đi làm sao quay lại được chị. Đời thật là buồn chị ạ.”

Nếu họ luôn làm chủ tình cảm để không bị sự dễ dãi sai khiến thì tình cảm sẽ trọn vẹn, vì thực chất họ vẫn yêu nhau.

- Trương Thành Sơn -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com