Người đàn bà chỉ đáng giá về đêm

Lưu bài yêu thích

Người đàn bà chỉ đáng giá về đêm

Tiếng chuông điện thoại vang lên vào lúc kim đồng hồ đã điểm sang con số 12h đêm. Ngọc gạt nút nghe và nói vài lời nhỏ nhẹ: “Em sẽ đến, anh chờ em…”

Khu dân cư nơi Như Ngọc sống họ đồn đại cô làm cái nghề chả hay ho gì. Cũng không quá khó hiểu cho điều đó. Một cô gái trẻ, đẹp, sống một mình trong căn hộ, lúc nào cũng thui thủi và quan trọng hơn là hầu như đêm nào cô cũng rời khỏi nhà và trở về vào sáng hôm sau với bộ dạng mệt mỏi, bơ phờ.

Mấy bà hàng xóm mỗi lần nhìn thấy Ngọc đi ngang qua lại bĩu môi dè bỉu: “Xinh đẹp thế không kiếm lấy cái nghề tử tế mà làm, lại chỉ muốn ăn sẵn nằm ngửa. Thật đúng là loại đàn bà không biết xấu hổ”, nghe rõ ràng lời họ nói, nhưng Ngọc thản nhiên. Cô không đi nhanh để trốn tránh, cũng chẳng dừng lại để khà khịa. Cô luôn nghĩ, ngăn được miệng người chứ không ngăn được lòng người, thế nên, họ nghĩ gì… mặc họ.

Có đôi lúc cô vẫn nghĩ, là cô may mắn hay bất hạnh khi có một nhan sắc đúng như cái tên mà cha mẹ đặt cho. Ngọc thấy đời mình hồng nhan bạc phận, nhưng biết trách ai bây giờ, trách cuộc đời ban cho cô nhan sắc, hay trách phận mình cứ mãi lênh đênh.

Thực ra, Ngọc làm văn phòng. Nhưng cái công việc nhân viên kinh doanh cho phép cô được tự do về giờ giấc, được ăn mặc diện dàng mỗi khi đi làm. Bởi thế, người ta đã đoán cô làm cái nghề không tử tế lại thêm cái biểu hiện bên ngoài càng làm cho niềm tin đó vững chắc hơn. Nhất là khi, đêm nào cô cũng rời khỏi nhà và trở về vào sáng sớm hôm sau với bộ dạng mệt mỏi, bơ phờ.

Gần 30 tuổi, Như Ngọc chưa lấy chồng. Nhưng tất cả những người quen của cô đều tuyệt đối không nhắc đến chuyện này. Người ta sợ làm cô tổn thương, mà sợ hơn nữa là, nếu nhắc đến không chừng cô sẽ lại còn lâu mới nghĩ đến chuyện lấy chồng.

Đã hơn 5 năm, kể từ cái ngày đau đớn đó xảy ra. Ngọc vẫn không thể nào quay trở lại cô của tháng ngày xưa cũ. Nét hồn nhiên của một cô gái trẻ, xinh đẹp bay biến mất, đổi lại là sự u buồn và trạng thái sống bất cần đời. Người thân nhìn cô như vậy thì xót xa, nhưng… chẳng ai có thể làm gì hơn được.

Lại một đêm nữa, Như Ngọc rời khỏi nhà sau một cú điện thoại. Đã không biết bao nhiêu đêm như vậy, chỉ cần Quân gọi là Ngọc sẽ tới, bất chấp trời mưa, lạnh, bão bùng…

Ngọc vừa tới nơi, cánh cửa mở ra, người đàn ông lao tới ôm chầm lấy cô. Quân ôm ấp, hôn cô cuồng nhiệt… cô không chống cự cũng không hưởng ứng. Cô thinh lặng để cho Quân muốn làm gì thì làm.

Mỗi lần Quân thấy nhớ là anh gọi cho Ngọc, thường thì nỗi nhớ ấy chỉ đến vào đêm. Cũng có khi vài đêm liên tiếp, cũng có lúc cả tháng trời anh chẳng nhớ gì đến cô. Nhưng cô không trách cứ, cô an phận với việc mình chỉ là người đàn bà chỉ đáng giá về đêm…

Đêm hôm ấy, Ngọc lại nằm ép mình trong vòng tay Quân. Anh ngủ thiếp đi, còn cô thì trằn trọc mãi. Gần như đêm nào bên nhau, Ngọc cũng chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình, để cho Quân ngủ yên, rồi cô nằm lặng thinh chờ trời sáng. Bởi thế, đêm nào cũng dài như vô tận… Nhất là khi trong đêm, Quân luôn miệng gọi tên: "Mai"

Trời sáng, Ngọc hôn lên môi Quân thật nhẹ rồi rời đi. Không bao giờ cô để anh thức giấc và nhìn thấy mình. Cô muốn để cho anh tin về giấc mộng đêm qua với người tình mà anh yêu mãi!

Phúc ngồi chờ Ngọc trong căn phòng hộ của cô. Anh trầm ngâm hút một điếu thuốc rồi mân mê chiếc hộp nhỏ trong bàn tay. Nét mặt Phúc ánh lên niềm hạnh phúc…

Ngọc bước vào nhà, gương mặt cô mệt mỏi.

“Em ở chỗ anh ta về à?”

“Anh biết rồi mà…”

Một nét thoáng buồn trên gương mặt Phúc. Nhưng rồi anh nén lại… “Anh chuẩn bị nước tắm cho em rồi, em vào tắm đi. Trông em mệt mỏi quá”

Ngọc ném chiếc túi xách lên giường và vào nhà tắm. Sau một hồi, cô trở ra và bất ngờ trước những gì Phúc chuẩn bị. Trong căn phòng, hoa, bóng bay và… anh chờ đó với chiếc nhẫn trên tay: “Em đồng ý làm vợ anh nhé”

Ngọc run người, nước mắt cô lăn dài. Ngọc lảng tránh: “Anh… biết rõ về em mà. Anh biết mọi chuyện, sao còn làm thế? Xin đừng làm em khó xử”

“Chính vì anh biết rõ nên anh càng thương em, càng muốn cưới em làm vợ”

“Em… không thể. Đừng biến em trở thành kẻ đáng thương trong mắt anh. Em không muốn cả đời làm vợ một người mà người ấy biết chuyện chẳng hay ho gì về mình”

“Anh không coi đó là việc tồi tệ. Anh trân trọng em và chỉ muốn cưới em làm vợ. Anh không cam lòng để em sống như thế thêm nữa. Em còn định như vậy đến bao giờ đây?”.

“Anh về đi… Em muốn dành thời gian suy nghĩ”

Phúc bước ra khỏi nhà, anh không muốn làm khó cho Ngọc. Anh không quên để trên bàn chiếc nhẫn cầu hôn: “Em hãy suy nghĩ và cho anh câu trả lời. Anh chỉ mong em đừng hành hạ mình thêm nữa. Người đàn ông đó không cần em, em cần phải hiểu như vậy. Lòng tốt cũng phải đặt đúng chỗ”

Phúc về rồi, chỉ còn mình cô trong căn phòng, cô lặng lẽ bước tới ngăn kéo và mở ra tấm ảnh. Đó là bức hình cô chụp cùng người chị sinh đôi của mình - Mai. Tất cả những kí ức đau thương cũng theo đó ùa về.

Cả cuộc đời này, Ngọc sẽ không bao giờ quên được ngày hôm ấy. Cái ngày mà người chị sinh đôi của cô đã dùng tấm thân mình để bảo vệ cho cô trong một vụ tai nạn. Mai đã mãi mãi ra đi, khi mà ngày cưới của cô chỉ còn tính bằng tuần. Nỗi ân hận và xót xa đó khiến Ngọc không thể nào nguôi ngoai và tha thứ cho mình.

Chỉ vì một câu nói: “Em nhất định phải thay chị cưới anh Quân, em phải bù đắp cho anh ấy giúp chị…” lúc trăn trối của chị mà tới giờ Ngọc không dám lấy chồng.

Cũng vì lời hứa với chị mà kể từ đó tới giờ, đêm nào Quân gọi điện, Ngọc cũng lao ra khỏi nhà để chạy đến bên anh. Cô vỗ về nỗi đau cho anh, cô an ủi anh… Cô làm tất cả những điều đó dưới danh phận của chị gái mình. Với Quân, cô chỉ là người đàn bà có giá trị về đêm, vì cô giống với chị gái mình như hai giọt nước.

Cũng chính vì điều này mà Như Ngọc mặc cảm không dám lấy chồng. Nếu Quân còn chưa cho cô rời đi, cô nhất định sẽ không bao giờ thất hứa. Nếu Quân còn cần cô mỗi đêm, dù có phải đánh đổi cả tương lai, cô cũng không bao giờ làm điều ngược lại.

Ngọc đã từng nghĩ mình sẽ sống như vậy cho tới khi nào hoặc là Quân muốn cưới cô thay cho chị gái, hoặc là anh chán và tìm người con gái khác. Nhưng hôm nay, khi mà Quân vẫn còn cần cô mỗi đêm, thì trái tim cô lại rung động bởi một người đàn ông khác. Đó là Phúc.

Sự chân thành của anh khiến cô cảm động. Anh là người duy nhất biết việc cô đang làm nhưng vẫn muốn cưới cô làm vợ. Lòng cao thượng của Phúc khiến Ngọc một lần muốn được sống cho riêng mình.

Đêm!

Nhận được dòng tin nhắn của Quân, lần đầu tiên Ngọc lưỡng lự. Hôm nay là ngày cuối cùng mà Phúc chờ đợi câu trả lời của Ngọc. Sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn của nó. Cô đấu tranh: "Một bên là lời hứa với chị gái, một bên là khao khát được sống cho riêng mình."

Ngọc nhắn đi một dòng tin: “Em xin lỗi. Em không thể sống như thế này được mãi. Em biết thân phận của mình và muốn giữ lời hứa với chị. Nhưng cứ chìm đắm mãi trong nỗi đau như thế này không phải là cách. Em vĩnh viễn không phải là chị Mai, dù cho hàng đêm em có đến bên anh với gương mặt giống như chị ấy đi chăng nữa. Anh hãy tìm cho mình niềm hạnh phúc mới đi. Em tin chị Mai sẽ không trách em khi em lỡ lời hứa. Vì nếu cứ mãi thế này, cả anh và em đều không hạnh phúc”.

Đêm hôm ấy, Ngọc không đến bên Quân như mọi đêm, trong suốt 5 năm qua…

Buổi sáng hôm sau, người dân nơi cô sống xầm xì về chiếc nhẫn cô đeo trên ngón tay áp út. Ngọc mỉm cười bước qua mọi lời bàn tán. Ngày hôm nay, cô dậy từ sáng sớm với gương mặt tươi tắn và rạng rỡ. Cô đeo nhẫn và đi tìm người đàn ông của mình. Người mà với anh ấy, cô đáng giá vô ngần.

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com