Ngôi nhà có hoa dã quỳ

Lưu bài yêu thích

Ngôi nhà có hoa dã quỳ

Mới đến ngày thứ ba, anh viện lý do để tách đoàn. Có điều gì nửa như hối thúc nửa như gọi mời, anh phải tìm đến ngôi nhà nằm ở rìa thành phố. Ngôi nhà ấy có những vạt hoa dã quỳ, tầm đầu tháng này những cánh hoa bắt đầu bung nở. Màu vàng kiêu ngạo vươn lên giữa cái nắng hanh hao cùng cái gió lồng lộng, phóng túng của vùng đất Tây Nguyên.

Từ ngôi nhà ấy, mười năm trước, nối với trung tâm thành phố  là con đường đất đỏ au, hai bên ngút ngàn hoa dã quỳ. Anh đã từng thu vào ống kính nhiều bức ảnh đẹp. Để rồi từng đêm, bên khung tranh, anh cặm cụi pha màu, căng vải, đam mê qua từng nét cọ.

“Cô ấy đã bỏ đi cách nay chừng năm năm, còn đứa con nghe nói gửi vào trường khuyết tật. Tội nghiệp!”- Người phụ nữ luống tuổi đi rẫy đã thông tin như vậy.

Cảm giác hụt hẫng khiến anh quên mất một lời cảm ơn. Người phụ nữ nhìn anh dò xét như muốn nhận ra người quen, đã từng gặp. Anh bối rối, quay mặt, nhìn vào ngôi nhà bỏ không. Những vạt hoa dã quỳ lên cao, um tùm, nghiêng ngả sau trận gió lớn vừa qua. Cỏ dại mọc tràn lối đi, xanh ngăn ngắt những dấu hiệu cho biết chủ nhân chưa một lần quay lại từ khi bỏ đi.

***

Đã gần mười năm, thời gian qua như chớp mắt. Anh từng dự định sẽ trở lại vùng đất này, sau đó chừng một vài năm nhưng cuộc sống cơm áo, thêm nữa những đổi thay không lường trước trong công việc đã khiến anh chần chừ rồi quên đi lời hứa với một đứa trẻ.

 “Chú không được chụp ảnh cháu đâu, mẹ biết được là mắng cháu đấy!” -  Cô bé luyến thoắng, xua tay lia lịa khi anh mở máy ảnh. Cô bé khoảng năm, sáu tuổi. Gương mặt bầu bĩnh, cặp mắt tròn xoe, đen láy, cái miệng nhỏ xinh như búp bê còn đôi môi thì đỏ như bôi son. Cô bé bị tật đôi chân phải ngồi xe lăn.

Anh đã tình cờ gặp cô bé khi rong ruổi khắp nơi trên vùng đồi bát ngát, tìm đề tài cho lần triển lãm sắp tới. Anh là họa sĩ nhiều đam mê và sáng tạo. Thế nên anh quá bức bách trước sự tù túng, quẩn quanh, chỉ trong phạm vi thành phố hay nhàm chán với những đề tài quen thuộc. Anh bắt xe rời nhà lên vùng đất lạ này, vừa tìm cảm hứng vừa là dịp thăm người bạn trước đây học cùng lớp, nay chuyển sang vẽ bảng  hiệu quảng cáo và thiết kế mỹ thuật cho các quán cà phê. Nó từng thuyết phục anh hãy lấy ngắn nuôi dài, nghệ thuật cần lắm nhưng tiền thì lại cần cho nghệ thuật hơn. Anh thoái thác vì quan niệm sống của anh đơn giản nhưng thiết thực, dù không quá coi trọng vật chất. Anh không thể bán đứng đam mê chỉ vì mấy cái bảng hiệu màu mè, bắt mắt, vẽ một loáng đã xong, cầm tiền chưa nóng tay đã ghé ra quán nhậu. Anh và bạn anh vì thế càng ngày càng xa.

“Mẹ cháu đâu rồi?” - Anh hỏi:

Nghe anh hỏi, cô bé ném vội cánh hoa dã quỳ vừa ngắt, chỉ tay về phía con đường trước mặt: “Mẹ đi chợ rồi ạ!”

Níu lấy cánh cổng, cô bé nghiêng đầu nhìn chiếc máy ảnh anh đeo trước ngực một cách chăm chú như thể đây là lần đầu tiên cô bé trông thấy nó vậy. “Cháu rất thích vẽ và chụp ảnh chú ạ!” - Cô bé bất chợt nói.

Anh bất ngờ trước sự bộc bạch của cô bé. Anh thầm nghĩ, mới từng tuổi này lại chưa đi học, sao cô bé lại có thể hiểu biết về hội họa và nhiếp ảnh mà thích.

Hình như biết được băn khoăn của anh, cô bé bảo: “Chú đợi cháu tí nhé!”. Nói xong, cô bé dùng đôi tay bé bỏng đẩy cho vành bánh xe lăn quay tới. Khi trở ra, cô bé chìa trước mặt anh mấy bức tranh vẽ bằng bút chì màu nguệch ngoạc nhưng có đều nội dung. Anh cầm bức tranh vẽ khóm dã quỳ lác đác chừng năm bông, được tô bởi hai màu vàng, đỏ. Cô bé nhìn theo chờ đợi. Anh trả lại bức tranh và xúc động thủ thỉ: “Cháu vẽ đẹp lắm!”

“Thiệt hả chú, cháu thích quá!” - Cô bé reo lên, mừng rỡ. Khi nó nhìn xuống bức tranh, mấy sợi tóc mai lòa xòa che đi một phần  gương mặt. Trông đáng yêu và có hồn lắm. Nếu đưa ống kính, lách qua song gỗ, ở cự ly gần thì cũng sẽ có một bức ảnh đẹp. Nhưng anh ngần ngại, thấy bất tiện trước những lời “cảnh báo” của cô bé, thêm nữa anh sợ cô bé phật ý.

Nắng đã nhạt. Quả đồi phía sau lưng nhà nhuộm vàng sắc nắng cũng dần phai. Con đường đất đỏ, chốc chốc bụi bay mù mịt khi một chiếc xe máy chạy qua. Khi anh vừa giơ tay chào tạm biệt cô bé, quay ra, định bước thì tiếng xe máy cũng vừa tới.

“A, mẹ đã về!” - Cô bé reo lên.

Anh nhìn lại. Người phụ nữ khoảng gần ba mươi, ăn mặc gọn gàng  trong bộ đồ màu xanh, điểm một vài bông hoa đỏ. Trông trẻ trung và nhanh nhẹn. Là Ngân. Thấy anh, Ngân nhíu mày, tỏ vẻ lạnh nhạt rồi  vội vàng  mở cổng, nhanh tay đẩy cô bé vào  nhà. Cô bé chỉ kịp ngoái đầu lại nhìn anh. Ánh mắt lạ lắm, cứ ám ảnh, bám riết lấy anh, cho mãi sau này khi vẽ chân dung ai đó, đến phần vẽ đôi mắt anh luôn giật mình, nhớ về ánh mắt ấy.

Anh bất ngờ, cứ đúng tần ngần, nhìn hút theo. Ngân quay ra, bằng giọng nói dứt khoát như đầy ẩn ức: “Tôi không biết anh tìm kiếm tôi hay tình cờ ngang qua, nhưng xin anh đừng đến đây nữa. Mẹ con tôi đã chịu khổ chừng này là đủ rồi!”

Nói xong, Ngân đưa chiếc xe vào phía trong rồi đóng cổng lại. Anh chưng hửng.

Buổi chiều, mây xám giăng ngang, kéo tuột bầu trời xuống thấp báo hiệu một cơn mưa to sắp đến. Từng đợt gió tạt qua, vạt dã quỳ oằn rạp rồi vươn lên như cố lấy hết sức chống chọi.

***

Anh đã từng đọc ở đâu đó về những hệ lụy đớn đau mà con người vô tình vấp phải. Đành chấp nhận, chịu đựng và thỏa hiệp dù cơ hội tốt đẹp sẽ giúp họ vượt qua. Anh chưa biết nguồn cơn của Ngân là gì từ khi anh và cô chia tay nhau, dù vậy anh cảm giác mình có lỗi khi dự phần vào số phận của cô. Họ không đến được với nhau, rất đơn giản do không thống nhất quan niệm hay định kiến mà mỗi người đem ra để bào chữa cho lý lẽ của mình. Họ khác đạo và anh không thể theo Ngân học lễ ở nhà thờ khi mẹ anh từng đêm ngồi trước bàn thờ tụng kinh niệm Phật.

“Mình chia tay nhau thôi!” - Anh đã rất bình tĩnh nói với Ngân như thế. Để mãi sau này anh tự trách mình sao quá phũ phàng chấm dứt mối tình gần bốn năm bằng một lời như thế.

Ngân không níu kéo hay van xin, điều này khiến anh chột dạ, mà nhìn sâu vào mắt anh, giọng dứt khoát đầy ngạo nghễ: “Được thôi, em sẽ không hối hận vì từ bỏ anh!”

Nói xong, Ngân đứng bật dậy và đi, Ngân không để anh đưa về. Hôm ấy, trời mưa như trút, gió thổi ngả nghiêng hàng cây trên con đường về kí túc xá. Bóng Ngân liêu xiêu rồi mất hút trong màn mưa.

Ngân cắt mọi liên lạc với anh. Anh thấy mình hụt hẫng và tự trách mình nhưng rồi cái đồ án tốt nghiệp và những chuyến đi thực tế tìm tư liệu khiến anh dần quên. Nghe đâu, Ngân bỏ học nửa chừng đi làm thêm, sau đó gặp một người đàn ông lái xe chở hàng tuyến Tây Nguyên. Anh chỉ biết chừng ấy về Ngân.

Anh lại đến ngôi nhà ấy lần nữa trước khi kết thúc đợt thực tế sáng tác. Con đường dẫn ra ngoại ô rộng rãi, nhìn đến hút tầm mắt vẫn không ngoài hai hàng cây xanh rợp bóng mát. Ngôi nhà vẫn im lìm, nép mình bên những vạt hoa dã quỳ cao ngất ngưởng, có nhánh cây còn phủ lên mái tôn khiến ngôi nhà có vẻ thấp xuống.

“Cô ấy sẽ không về đâu, chú đừng tìm nữa!” - Người đàn ông nhà bên cạnh, nói xong rồi phát từng nhát dao vào hàng rào cây dã quỳ. Mùi hăng nồng lan ra, khiến anh chun mũi.

Anh thơ thẩn qua lại trước nhà, bần thần. Con suối nhỏ chảy bên hông nhà mà trận mưa hôm trước hay nhiều trận mưa của mùa mưa vừa qua đã khoét lõm vào bờ, tạo hàm ếch nham nhở. Dưới lòng suối nước chảy ầm ào, những tảng đá to nhỏ lô nhô. Chỉ năm sau thôi, bờ rào nhà cô ấy nguy cơ sụp đổ, trôi theo dòng nước. Anh cứ nhìn xuống nước. Dòng nước vô tình len qua kẽ đá, chui vào cống, trôi về phía những chân ruộng bậc thang. Bất giác, anh nghe văng vẳng lời Ngân: “Có lẽ chúng ta nên quên hết mọi chuyện của quá khứ để tìm sự bình an trong tâm hồn mình!”

Nghe Ngân nói, anh cảm nhận được tâm tư của cô đang xáo trộn ghê gớm. Lúc này đó, anh muốn nắm bàn tay gầy xanh đang run rẩy của Ngân nhưng anh kiềm lòng, giọng anh chùng xuống gần như là hơi thở: “Nhưng không phải bằng cách trốn chạy, khước từ mà phải đối mặt để vượt qua!”

Thấy mẹ đã nói chuyện thoải mái với người khách lạ, cô bé cũng dạn dĩ hẳn lên. Cô bé với lấy máy ảnh săm soi. Nhìn nó, anh thầm ước nó là con gái anh, anh sẽ chăm sóc tốt và cho nó một cuộc sống tốt đẹp, yên bình. Ngắm đôi chân teo tóp, bất động gác hờ trên thanh ngang  chiếc xe lăn, những giọt nước mắt xót thương của anh cứ thế trào ra.

“Anh sẽ bù đắp cho mẹ con em?” -  Anh nhìn Ngân chờ đợi. Ngân lãng tránh câu hỏi bằng cách nhìn mông lung khắp quả đồi trước mặt. Cỏ hồng mùa này trỗi dậy, từng sóng hoa bồng bềnh đuổi nhau theo gió.

“Em nói gì đi chứ?” - Anh thúc giục.

Ngân quay lại nhìn anh, ánh nhìn nghiêm nghị, khiến anh giật mình. Vẫn giọng điệu ngày nào, Ngân rót vào anh những lời ráo hoảnh: “Em xin lỗi, hệ lụy của mối tình đầu đã khiến em mù quáng nhận lời lấy ba của con bé. Để rồi những năm tháng ngắn ngủi bên người em gọi là chồng em lại nghĩ về những gì đẹp nhất trước đó với anh. Em điên rồ làm vậy để trả thù anh nhưng... Thế nên, anh đừng nói thêm gì nữa.”

Bất lực trước lý lẽ của Ngân, anh quay về, trong lòng chông chênh và luôn ám ảnh những gì Ngân nói.

***

Vị giám đốc nông trường chè nổi tiếng, bạn của một người trong đoàn, bắt tay thân mật từng người, rồi quay sang người phụ nữ đang lúi húi phân loại đọt, lá chè, giới thiệu: “Đây là cô Ngân, công nhân giỏi của nông trường chúng tôi.”

Trong lúc mọi người háo hức, giơ máy lên chọn góc chụp thì anh lại bất ngờ đến há hốc mồm bởi cái tên và dáng người quen thuộc.

Anh ngồi bên Ngân. Lúc này, mọi người đã tản đi tìm khung cảnh khác để chụp. Ngân không nói nhiều chỉ trả lời những gì anh hỏi. Có vẻ Ngân không còn như trước nữa mà đằm dịu hơn, lắng nghe anh nói nhiều hơn. Anh nôn nóng muốn biết về cô bé. Ngân mỉm cười nói rằng cô bé đã được gửi vào trường năng khiếu sau  đợt khảo sát năng lực của một nhóm họa sĩ. Con bé nay đã khôn lớn, dạn dĩ và biết yêu thương mẹ nhiều.

“Thế sao hai mẹ con không còn ở ngôi nhà cũ?” - Anh nôn nóng hỏi

Ngân nhìn anh, thổn thức: “Ngôi nhà ấy không giữ được, họ đến và mang đi luôn rồi.”

“Nghĩa là?” - Anh cắt lời: “Những cánh hoa dã quỳ luôn không biết nép mình mà cứ vươn lên đầy ngạo nghễ để rồi cơn bão cuộc đời đã quật tả tơi...”

Anh đã hiểu phần nào về cuộc hôn nhân của cô. Người đàn ông là chồng Ngân, ba cô bé đã cờ bạc, nợ nần bán ngôi nhà và đuổi hai mẹ con Ngân đi. Một lần nữa Ngân ra đi, không cho phép mình mềm yếu, khóc lóc...

Ngân cúi mặt, tức tưởi. Anh biết cần phải làm gì trong lúc này. Cảm xúc dâng ngập, anh mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng và cứ thế, nước mắt của Ngân thấm ướt vòm ngực anh.

- Sơn Trần -

 

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com