Nếu muốn đi bước nữa, anh hãy gửi con về ngoại nhé!
"Nếu muốn đi bước nữa, anh hãy gửi con về ngoại nhé!" - Ở giây phút ấy, tôi chỉ nghĩ đến con. Thương lắm và đã dặn chồng như thế…
Tôi với chồng cùng quê, hai đứa học xong ở lại thành phố lập nghiệp rồi cưới. Chồng tôi sống tình cảm, có trách nhiệm với gia đình. Nói chung cuộc sống hôn nhân khá ổn, không có gì để than vãn.
Cưới được hai năm thì tôi mang bầu sinh bé gái đầu lòng. Hạnh phúc gia đình như được nhân lên gấp bội. Song khi con gái tròn 3 tuổi thì tôi phát hiện bị ung thư dạ dày. Nói thật, khi mới biết bệnh tình, tôi suy sụp lắm.
Ban đầu cũng chỉ là những cơn đau lâm râm, do chủ quan không đi khám. Sau cơn đau mỗi lúc một nhiều, thời gian đau dài hơn, hai vợ chồng mới đưa nhau vào viện.
Chồng tôi nhận kết quả, anh ấy giấu không cho biết. Mỗi lần đưa uống thuốc, tôi hỏi thuốc gì anh chỉ bảo thuốc kháng sinh này kia. Nhưng thấy bệnh tình không đỡ, gạn hỏi mãi anh mới nói. Và tôi suy sụp thật sự.
Những ngày ấy, tôi hầu như không ăn, không ngủ chỉ nằm ôm gối khóc. Có ở bên bờ sống chết mới hiểu nỗi đau của người mẹ. Không còn sợ chết nữa, chỉ lo con mình sẽ sống ra sao nếu không có mẹ ở bên cạnh.
Vì muốn có nhiều thời gian ở bên con hơn, tôi quyết định không vào viện xạ trị. Mẹ con quấn quýt không rời nửa bước. Nằm bên con, tôi khóc cạn nước mắt. Mỗi lần nghe tiếng con cất tiếng gọi “Mẹ” mà ruột gan như thắt lại. Con còn nhỏ nhưng cũng biết lau nước mắt cho mẹ. Mỗi khi tôi khóc, nó lại chạy vào bi bô hỏi: “Mẹ làm sao thế, mẹ bị đau chỗ nào à?... Bin ngoan mà, sao mẹ lại khóc?”.
Những giây phút ấy tôi chỉ biết ôm chặt con vào mà nức nở, cầu xin ông trời cho tôi được kéo dài thời gian bên con thêm chút nữa. Chồng thấy vậy cũng khóc, cứ thế cả nhà ôm nhau trong nước mắt, đau khổ tột độ.
Phải mất một thời gian sau tôi mới bình tâm trở lại. Lúc này tôi lại muốn con sẽ lưu giữ được những hình ảnh đẹp nhất về mẹ nó, để sau này mỗi khi nhớ tới mẹ sẽ chỉ toàn là những nụ cười, không vướng đau khổ. Vậy là vì con, tôi gắng gượng hết sức.
Mấy tháng gần đây, không ít lần nửa đêm chồng phải gọi xe đưa tôi vào viện cấp cứu, gửi con cho ông bà hai bên chăm. Xót con, khi tỉnh lại là tôi lại xin viện về. Biết tình hình sức khỏe chẳng còn được bao lâu, nên tôi gọi chồng vào dặn dò trước: “Khi em nằm xuống rồi, nếu anh có đi bước nữa: hãy đợi con lớn hẳn hoặc anh mang con về gửi cho ông bà ngoại để bố mẹ chăm con giúp em. Có như thế ở thế giới bên kia em mới yên tâm nhắm mắt được.”
Cuộc đời vô thường lắm, còn được ở bên người thân nào thì gắng sống hết lòng để không bao giờ phải hối hận, tiếc nuối. Tôi cũng sẽ sống như thế trong những ngày tháng cuối cùng còn lại của mình, để trong mắt con – tôi sẽ mãi là người mẹ mạnh mẽ và đầy nghị lực.
(st)
0 Cảm nhận