Nắng ngọt đầu xuân

Lưu bài yêu thích

Nắng ngọt đầu xuân

Mùng hai Tết. Như là duyên định ấy. Tôi bỗng dưng gặp em vào một sớm hội xuân. Nghe tiếng trống đang thúc lên ngỡ nghiêng ngả sân đình, tôi vội vơ lấy chiếc áo khoác, chộn rộn bước ra phía con đường lây phây bụi trắng. Một vùng làng trước mặt giống như vồng sóng, bỗng xanh lên mướt mát.

Hội làng mùa xuân mở trước cửa đình. Dọc các nẻo đường liên thôn, liên xã, những lá cờ hội đủ màu đang tung bay phần phật. Tiếng trống, tiếng loa phóng thanh liên tục phát ra từ các ngọn cây lời chào đón mùa xuân. Dân làng các vùng lân cận, áo quần đủ màu sặc sỡ, nô nức đổ về. Trước cửa đình nằm cạnh chùa làng, một khoảng đất rộng mênh mông được bài trí khá đẹp. Sân cờ tướng, bãi dựng cây đu, bãi kéo co, chọi gà, sới vật… người đứng chen chúc, ồn ào. Các quầy  hàng trưng lên la liệt, trông giống hệt lối phố.

“Chà. Thật tuyệt. Đúng là hội xuân đua tài, khoe sắc, khác chi thời “cô Tấm làng Mai?”, tôi chợt nghĩ. Một cảm xúc dào dạt, mát tươi thấm đến tận lòng. Tôi dừng bước bên đội nhạc đang rung trống, khua chiêng, dưới lá cờ to dài, tỏa bóng như một khoảng trời bay rất cao trên ngọn cây đa lớn.

“Em chào anh…” - Một giọng nữ vang lên.

“Ôi…” - Tôi khẽ kêu. Một cô gái thật lung linh, ấm áp, nom chẳng khác bông hồng buổi sớm. Huệ. Dường như  tôi đã gặp em ở “ngày hội thanh niên” ra quân hồi cuối năm trước đó.

“Huệ. Gái xứ Đoài cũng sang bên này dự hội kia em?” - Tôi hỏi.

Huệ cười, mắt long lanh ướt: “Vâng. Họ đồn, đình nơi đây thiêng lắm. Lễ hội Xuân mà thành kính thắp hương, các “ngài” dễ ban cho một “mảnh tình” tốt đẹp, đấy anh”.

“Vậy ư? Chúc em, mùa xuân may mắn nhá”. - Tôi nói.

Huệ gật đầu. Tôi im lặng, cùng em sánh bước. Chúng tôi dừng lại bên cửa đình, nơi đang diễn ra cảnh đông vui tế lễ. Huệ say mê ngắm nhìn đám “quan viên tế” với những cô gái tơ non, trinh trắng, áo khăn, lộng lẫy phấn son. Còn tôi? Tôi thầm mê cô chủ tế. Ồ. Mà sao cô giống Huệ đến vậy? Tuổi mười tám, đôi mươi, gương mặt trái xoan, đôi má dậy hồng, nom chẳng khác cánh hoa lạc về từ xứ sở nào lạ lắm. Không hiểu, do không khí mùa xuân dễ gợi, dễ làm tôi mềm lòng hay do thần giao cách cảm nào, tôi như người chạm vía. Tôi đem lòng mến Huệ. Bởi, linh tính mách bảo, trống ngực tôi đang rộn lên. Ngôn ngữ bỗng vụng về, lặn khuất. Tôi không còn là tôi, một chàng trai vốn kiêu, lém và hoạt ngôn thường nhật. Tôi nghĩ. Có lẽ, điềm mùa xuân tốt lành nào đã đến? Bởi, hàng trăm nghìn người dập dìu về hội, sao vừa bước chân ra ngõ, ông trời đã dẫn Huệ gặp tôi vào giữa sớm xuân này?

Rồi, Huệ cũng thế. Em dịu lành như nhánh lá đang tỏa ra mùi hương quyến rũ, thật gần gũi, dễ thương. Tôi không dám cầm tay, nhưng đôi vai chúng tôi thỉnh thoảng lại đụng chạm vào nhau nghe râm ran sức nóng. Những câu chuyện tầm phơ đưa chúng tôi vòng vo đến một sới vật. Nhìn đô vật đang khua chân, múa tay làm động tác lên đài rồi nghe tiếng trống đang chậm đều bỗng thúc lên dồn dập.

Tôi kéo tay Huệ chạy gằn trong tiếng reo vang: “Hay quá. Hay quá.” Đô vật đang vờn nhau, nhằm miếng. Đô mang tên “Trắm đen” nhanh như chớp đánh miếng gồng làm đô “Voi xô” bật tung hai chân lên trời rồi ngã vật, lấm lưng. Cả sới vật vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Tôi định chọn chỗ ngồi, nhưng lúc này Huệ nắm chặt tay tôi kéo đi.

Em bảo: “Đêm nay Nhà hát chèo của tỉnh về đây biểu diễn anh ạ? Sân khấu dựng rồi kìa”.

“Ờ. Vui quá. Nhưng diễn vở gì kia chứ?” - Tôi hỏi giả lãng.

“Hình như là “Duyên phận phải chiều...” - Huệ cười tươi.

“Ồ. Chèo cổ. Hết ý, phải không em?” - Tôi cười

Huệ khẽ: “Vâng.” Vẻ mặt vui càng làm đôi má thêm dậy đỏ. Lúc này tôi để nguyên bàn tay mình trong tay Huệ nhỏ ấm. Em kéo tôi đi về phía cây đu nhìn đôi trai gái đang tung người bay lên bổng tít.

“Đẹp chưa anh?” - Huệ khẽ reo: “Trai đu gối hạc... gái uốn lưng ong... thơ Hồ Xuân Hương đấy. Bà thật tài... ‘bốn mảnh quần hồng’ đối với ‘hai hàng chân ngọc...’ thì tuyệt vời, anh nhỉ?”

Tôi và Huệ dường như đang cùng thả hồn vào đôi trai gái bay mộng mơ theo nhịp đu trong liên tưởng câu thơ của thi sĩ họ Hồ. Bỗng người điều khiển chương trình, đầu thắt khăn đỏ, miệng cười tươi vội chạy lại, dắt tay hai chúng tôi với lời mời thật điệu và duyên. Quá bất ngờ. Lại khó từ chối. Dẫu ngại ngùng nhưng thực tình, trong tình cảm thật sâu, hai chúng tôi cũng muốn có phút này. Nhất là, khi tiếng loa lại vang lên lần nữa: “Nào. Xin mời. Xin mời... Trai tài gái sắc, bạn ơi/ Mùa Xuân nâng giấc mơ người bay xa/ Cây đu trồng đất quê nhà/ Tình yêu trồng giữa tim ta nụ hồng…”

Nghe lời giới thiệu thật phấn khích, giống như bị đốt lửa, tôi mạnh dạn kéo Huệ bước tới cây đu. Tay nắm bên tay. Mặt áp mặt. Ngực chạm ngực. Bốn con mắt lung linh dậy sóng. Chúng tôi cùng nhún người lấy đà. Cây đu từ từ đưa nhịp rồi bay lên trong sự thăng hoa mạnh mẽ. Tôi giống như đôi cánh đại bàng. Huệ giống như nàng công chúa xinh đẹp. Khi tôi ở tầng cao với cả thân hình như ôm trùm, đổ xuống người em. Lúc lại ngửa mình đỡ cả một bóng hồng thanh tú khi Huệ vút lao lên trong mắt tôi, ngước trông khao khát. Một cảm giác thật mung lung, mơ mộng khi chúng tôi đang lượn chao theo cây đu trên tầng tầng những hạt mưa bay và vi vu gió hát.

Đêm ấy, mọi rào cản vô hình đã mất. Sau một ngày quấn quýt bên em. Sau đêm chèo tan. Khuya. Tôi và Huệ lưu luyến cùng nhau ngồi dưới gốc đa làng. Tôi ôm Huệ vào lòng. Huệ hôn tôi say đắm. Chúng tôi chia tay nhau khi canh gà dồn dập gọi sáng. Huệ thầm thì nói trong hơi thở: “Đừng quên em, cô gái làng bên sông, anh nhé.”

Tôi nói: “Ồ. Quên sao được. Mùa xuân đã trao ta lời hẹn, Huệ à...”

Những ngày vui xuân dần qua. Từ bấy, có tới hàng năm trời, chủ nhật nào tôi cũng tìm đến thăm Huệ, cô giáo sinh trường Sư phạm của tỉnh. Rồi, mùa xuân sau nữa, tình yêu chúng tôi ươm gieo đã bước vào mùa chín. Ngày cưới Huệ đã định. Chúng tôi dẫn nhau thăm lại những kỷ niệm ban đầu. Mấy ngày Tết, chúng tôi đi qua các xới dựng lên “bãi vui Xuân.”

Huệ đưa tôi vào đình  thắp hương, khấn vái. Em cám ơn mùa xuân. Cám ơn Trời Phật, thánh thần đã linh ứng, phù hộ độ trì, se cho em và tôi nên mối lương duyên. Huệ bảo: “Anh thấy không? Đình xứ Đông thiêng quá. Có lẽ, bao thế hệ cha ông. Rồi, chúng ta. Rồi, sau này lớp lớp cháu con ta nữa. Tại mùa xuân. Tại Hội làng này đã làm nên nhịp cầu, điểm hẹn, chắp se cho bao lứa đôi nên vợ, nên chồng...”

Tôi đứng sát lại gần Huệ, cúi đầu ngẫm nghĩ. Mùi khói hương bay trong mưa xuân, nắng nhẹ, gợi không khí diệu huyền.

Rồi, mùa xuân đến. Sau hôn lễ. Sau tuần trăng mật. Chia tay Huệ, tôi xung phong lên đường nhập ngũ và trở thành lính đảo. Tiễn biệt người vợ trẻ ra đi, tôi không buồn nhưng nhớ. Khoác trên mình màu áo quân phục, cùng đồng đội ngày đêm canh giữ biển trời, bảo vệ chủ quyền lãnh hải thiêng liêng của Tổ quốc, tôi có hai niềm vui vào giữa sớm xuân này. Một được phép về đất liền, thăm quê, ăn Tết. Bởi, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ người lính trong nhiệm vụ canh giữ biển trời. Bởi, một nữa đứa con gái đầu lòng của tôi đã lớn. Bé vừa tròn hai tuổi trong nỗi nhớ rất riêng của người cha sống giữa bốn bề đại dương sóng gió, là tôi.

Và bây giờ. Tạm xa đảo. Xa đồng đội. Tôi đang đi giữa những ngày xuân nơi quê nhà, lùng tùng mở hội. Bên người vợ trẻ. Tôi và Huệ dắt con, líu ríu bước theo từng nhịp trống mùa xuân đang vang lên thôi thúc.

“Ghé thăm hội hoa xuân, em nhé?” - Tôi hỏi.

Huệ nguýt dài, tình tứ: “Tới gốc đa làng trước, anh ạ. Đến thăm nơi ban đầu ta trao gửi lời thương, đã chứ.”

“Được. Sau hai đứa vào đền thắp hương, phải không?” - Tôi cười to.

Huệ gật. Đôi mắt sáng lên trên gương mặt thật lung linh, tươi mát. Tôi ôm choàng lên vai em, xiết chặt.

Ngoài trời, mưa xuân lây phây bỗng hừng lên trong nắng ngọt đầu xuân.

- Kim Chuông -

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com