Mất rồi mới biết là đau
Khi còn lại chẳng coi nhau ra gì.
Khuất mắt mới biết là đi
Lúc kề mặt có thấy chi đâu mà.
Mất rồi mới biết là xa
Khi còn xem cũng như là hư vô.
Tuột tay mới thấy hồ đồ
Lúc còn nắm được coi đồ bỏ đi.
Mất rồi mới biết phân ly
Khi còn chẳng chút luyến thương chút nào.
Lỡ mồm mới biết nao nao
Lúc đang giận chỉ muốn đào mà chôn.
Mất rồi mới biết bồn chồn
Khi còn chẳng quản, có tồn tại không.
Ngoảnh mặt mới biết cảm thông
Lúc ghét chỉ muốn không trông thấy hình.
Mất rồi mới biết là tình
Khi còn hờ hững, lặng thinh không lời.
Quay chân mới biết tiếc đời
Lúc đang có, lại muốn rời bỏ đi.
Trần gian nghịch lý vân vi
Có không thấy quý, mất thì xót xa...
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Gặp nhau giữa chốn ta bà Chưa phải tri kỷ cũng là có duyên. Hãy coi nhau như hữu hiền Được thì giúp đỡ... tùy duyên xa gần. Có phước ắt sẽ có phần...
Ta mệt lả giữa dòng đời cay đắng. Chữ ân tình lại quá nặng người ơi. Tấm thân ta đang mệt mỏi rã rời. Câu thề ước cũng buông lơi vụn vỡ. Ta chỉ...