Thế gian nhiều chuyện lạ đời
Đôi khi ta sống vì lời khen chê...
Người khen rồi họ cũng về
Người chê họ cũng rề rề rồi đi.
Ta buồn ta khổ sầu bi
Ta không ngủ được chỉ vì người dưng.
Ở sông, người bảo ta khùng
Sao không lên núi với rừng bao la.
Ở rừng, gặp, họ cũng la
Sao không về biển, sống xa thế này?
Ta đi chỉ một đôi giày
Bàn chân ta biết, ai hay dùm mình.
Thì ra trong cuộc bình sinh
Buồn vui do bởi, sinh linh bên ngoài.
Đến khi đậy nắp quan tài
Giật mình mới thấy chẳng ai nằm kề..!
(st)
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Thôi thì nhân thế biển dâu Thả đi vỏ ốc, chìm sâu muộn phiền. Mưa rời từng giọt ngoài hiên Giọt sầu ướt mắt, giọt phiền tóc côi. Giọt dài, giọt ngắn lỡ đôi Giọt...
"Bán cho tôi một bông hồng đi, cô bé! Đoá nào tươi còn búp nụ mịn màng." Tôi ngước lên: "Xin ông chờ tôi lựa. Một bông hồng vừa ý...