Hoá ra đời là vậy
Lưu bài yêu thích
Thiết tha thêm gì nữa,
Dăm chuyện cũ xưa rồi.
Giờ thì ta mặc kệ,
Đời cứ vậy mà trôi.
Thanh xuân còn mấy nỗi,
Mà mơ thứ viễn vông.
Đời phải đâu cổ tích,
Mà ước giấc mơ hồng.
Ta ngày xưa khờ khạo,
Mang tình đổ sông sâu.
Rồi tròn xoe mắt biếc,
Ôm lại một đống sầu.
Ta ngày xưa ngu ngốc,
Nhìn mọi thứ giản đơn.
Tưởng yêu thôi là đủ,
Là đời sẽ không buồn.
Thế rồi người gian dối,
Mang đến những lọc lừa.
Thế rồi ta chợt hiểu,
Mình khôn lớn ra chưa.
Hoá ra đời là vậy,
Khi đã đủ trưởng thành.
Mới nhận ra “mãi mãi”,
Vốn cũng thật mong manh.
(st)
0 Cảm nhận