Hãy chờ con mẹ nhé

Lưu bài yêu thích

Hãy chờ con mẹ nhé

"Về nhà đi cô bé!" 

Tay bartender đứng ở sau quầy đang lau sạch những chiếc cốc cuối cùng và ngắm nhìn nó qua chiếc ly trong suốt. Quán đã vắng khách từ lâu, nó là một trong ba vị khách cuối cùng còn nấn ná lại trong cái không gian trầm tĩnh, vắng lặng của một hôm đêm vào lúc 2h sáng.

Quầy bar lát đá hoa cương dài và lạnh lẽo. Nó đưa đôi mắt mơ màng nhìn những đường vân tròn đan xoáy vào nhau, những ngón tay mải miết vẽ một hình thù vô nghĩa trên mặt đá.

Mùi rượu nồng, mùi thuốc lá ám vào lớp đệm của chiếc ghế da - những thứ mùi này nó đã quá quen rồi. Thứ rượu mạnh mà nó đã uống suốt hai giờ qua giúp tâm trí nó đóng băng trong một làn nước trong suốt và lạnh lẽo. Trong giờ phút này đây, nó cần điều đó biết chừng nào. Mọi thứ cứ mơ hồ, mịt mù như trong một màn sương dày đặc, để nó không cần phải suy nghĩ thêm điều gì khác nữa. Những ly coktail sóng sánh, chao đảo trên mặt quầy; cái thứ âm nhạc nặng nề, chát chúa; những tốp người vào ra mà ánh nhìn của họ chỉ dừng lại nó trong một vài giây rồi mất hút sau những lớp ghế da dày sụ; đó là tất cả những cái nó cần - nó cần một sự vô hình.

Chợt tay bartender đưa mắt nhìn nó và nói một câu gì không rõ, một âm thanh kì lạ như tiếng thủy tinh vỡ tung tóe trên sàn đập vào tai nó. Anh ta vừa nói nó nên về nhà với ai cơ? Nó không hiểu, chỉ thấy tim nó đập dồn trong lồng ngực, mồm nó khô khốc dưới câu hỏi của hắn. Nó đưa ly Negroni thứ ba lên miệng, hớp lấy không khí và để cho thứ nước lỏng vàng sậm ấy chảy qua cổ nó với một vị đắng chát. Nó cần được yên thân, tại sao người ta lại không để cho nó được yên?

"Một ly cocktail tráng miệng cuối cùng nhé, và để cho cổ họng của cô bé được yên, rồi trở về nhà với mẹ thôi nào!" - Tay bartender mỉm cười nhìn nó bằng một đôi mắt hiền từ có phần ái ngại, đẩy ly Pina Colada về phía nó, rồi lại cúi xuống với những chiếc cốc đang lau dở.

"Tôi đâu có gọi thứ này. Cho tôi một ly Negroni nữa đi, hay một ly Brandy cũng được."

"Cô bé cứ uống đi, đây là tôi mời cô. Thứ này sẽ làm dịu cổ họng của cô bé sau khi đã uống liền ba ly Negroni đấy. Cô bé uống như thế là đã quá đủ cho một buổi tối rồi, về nhà thôi!" - Hắn khoát đôi tay ra vẻ mời mọc và đôi mắt chăm chú nhìn vào nó.

Nó đưa ly cocktail lên miệng, nhấp một ngụm, nhăn mặt, rồi đặt cái ly đánh cạch xuống mặt quầy - "Thật là vô vị! Cái thứ nước này của anh thật là nhạt nhẽo!"

"So với một ly Negroni đắng chát thì nó chẳng thấm vào đâu cả. Nhưng tại sao lại không chọn một thứ gì ngọt ngào, nhẹ nhàng thay vì những thứ đắng chát như thế?"

"Vì cuộc đời này chẳng có gì là ngọt ngào cả! Chỉ có đắng ngắt mà thôi!" - Nó nhếch mép cười khẩy, đưa ly Negroni lên môi. Với nó, tay bartender này - khi hắn đang nhìn nó bằng đôi mắt dịu dàng vẻ như dò hỏi, cũng chỉ là một tay mơ thôi.

Một người khách đẩy cửa bước vào phòng, mang theo một cơn gió giá lạnh từ ngoài thổi vào. Nó thu mình trên ghế, cơn gió lẩn quất trong căn phòng tối, mơn nhẹ da nó qua lần áo mỏng và tan đi ở cuối phòng. 

"Về nhà với mẹ đi cô bé!" - Lần thứ ba tay bartender nhắc lại với nó điều đó. Đôi mắt ân cần nhìn làn da trắng xanh của nó dưới ánh đèn nê ông, lớp mascara lem nhem dưới hàng mi và đôi mắt mơ màng, mệt mỏi.

"Tôi không có nhà, mà tôi cũng không có mẹ! Để cho tôi yên!" - Nó vùi sâu khuôn mặt dưới cánh tay gầy guộc, với một mong ước duy nhất, giá như nó biến mất đi được, để người ta đừng làm khổ nó bằng những tiếng ấy nữa.

Tay bartender với tay qua mặt quầy khẽ lay nó, nó rùng mình, ngẩng mặt lên, đôi mắt đầy vẻ trách móc - 2h sáng ở một hộp đêm, với ba ly brandy và ba ly Negroni, như thế là không tốt đâu cô bé!"

"Mặc xác tôi! Tôi là một con đàn bà hư hỏng được chưa!"

Nó cầm lấy ly Negroni trên mặt quầy, nhưng hắn đã giữ tay nó lại: "Tôi đã thấy cô bé gần một tháng nay. Nghề của tôi, mỗi tối phải tiếp xúc với hàng trăm người, nhìn thấy những khuôn mặt khác nhau, những nụ cười khác nhau, đủ cho tôi có thể đọc được điều ẩn giấu trên khuôn mặt họ. Nhìn cô bé, tôi biết cô bé không phải là một người hư hỏng."

"Anh thì biết gì chứ! Sự hư hỏng ấy nó đã ăn vào tôi từ trong máu rồi. Có thể bây giờ tôi không hư hỏng, nhưng rồi sớm hay muộn tôi cũng sẽ hư hỏng thôi." - Nó giật lấy ly rượu từ tay hắn, nhìn hắn chòng chọc đầy thách thức và để cho cái thứ chất lỏng đắng chát ấy chảy vào cổ.

"Cô bé sai rồi! Chẳng ai sinh ra mà đã hư hỏng sẵn cả. Nốt ly này thôi, rồi về nhà đi, có thể mẹ cô bé đang lo đấy!"

"Mẹ tôi ấy à? Bà ấy không cần tôi, bà ấy chỉ cần nhân tình của bà ấy thôi! Bà ấy là một người hư hỏng, nên rồi tôi cũng sẽ như bà ấy, cũng sẽ hư hỏng thôi!" - Nó nhếch mép cười, đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn khắp quầy bar. Ánh mắt nó dừng lại ở một góc phòng, nơi một tên đàn ông to béo đang ngồi với nhân tình của hắn, đôi mắt nhìn xa xăm, nó nghĩ: "Phải, có lẽ bà ấy cũng đang ngồi trong một quán bar nào đó với nhân tình của bà ta thôi!"

Tiếng chuông điện thoại reo vang đưa nó trở về với thực tại. Giọng hát của La Chí Tường kêu vang trong túi: "Không phải trắng thì là đen - đó chỉ là tư tưởng ngây thơ mà thôi. Muốn say một cách tỉnh táo, muốn phạm lỗi một cách vô tội. Thế giới hiện thực chỉ có màu xám thôi..."

Đúng vậy, cuộc đời chỉ là một màu xám xịt. Nó nhìn lên màn hình điện thoại, một số máy lạ, nó áp màn hình lên mặt và nhấn nút nhận. Ở đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ lạ báo cho nó biết mẹ nó vừa gặp tai nạn và hiện đang cấp cứu trong bệnh viện. Người ta cần nó kí vào các giấy tờ để tiến hành phẫu thuật gấp.

Nó nghe mà không hiểu người phụ nữ lạ này nói gì với nó. Đợi người phụ nữ ấy nói xong, nó cúp máy đánh cộp, uống nốt những giọt rượu cuối cùng, đặt tiền lên mặt bàn đá lạnh và chuẩn bị rời khỏi quầy. Có lẽ nó nên về nhà, nó mệt mỏi quá rồi, nó cần nghỉ ngơi đã trước khi nhấn chìm não bộ của mình trong những ly rượu mạnh tiếp theo.

Nó chuẩn bị nhấc mình ra khỏi chiếc ghế cao thì tay bartender, nãy giờ vẫn chăm chú nhìn nó, giữ tay nó lại: "Cô bé hãy nhớ rằng: Phụ nữ là những người không lao động vì bản thân mình. Tất cả bọn họ đều vì chồng, vì bố mẹ, vì con cái mà cố gắng chịu đựng mọi nỗi khổ. Họ không bao giờ nghĩ cho mình một chút nào. Đó chính là phụ nữ. Mẹ cô bé có lẽ cũng như vậy đấy. Chỉ cần nghĩ đến gia đình là có thể làm bất cứ việc gì. Nên dù thế nào đi nữa, cô bé cũng không được phép nghĩ xấu về mẹ mình. Rồi một ngày cô bé sẽ hiểu!"

Nó nghe những tiếng nói ấy như mở một thế giới nào đó vọng về. Giằng tay ra khỏi tay của hắn, nó loạng choạng bước đi trong cái không gian chao đảo, xiêu vẹo của quán bar. Bước ra ngoài màn đêm giá lạnh, nó mím chặt môi, vòng hai tay ôm lấy mình, trong màn ương giá đen kịt, một vài chiếc xe phóng vút qua, tạt vào nó những luồng gió lạnh buốt. Nó bắt một chiếc taxi và đưa địa chỉ nhà cho tay tài xế. Qua kính chiếu hậu, nó bắt gặp một ánh nhìn ngao ngán pha chút giếu cợt. Nó cóc cần biết người ta nghĩ gì về nó, chính nó cũng đang muốn cười, đang muốn phỉ nhổ vào cuộc đời của mình đây.

Hai năm trước, bố nó mất sau bao tháng chịu đựng khổ sở với khối u gan. Nó yêu và tôn thờ bố hơn tất cả. Vì thế, vào cái ngày mà nó phát hiện ra mẹ mình có bồ vài tháng gần đây, thế giới này như sụp đổ trước mắt nó. Nó yêu bố hơn hết thảy, và nó không chấp nhận được người đã phản bội lại bố nó, nó căm thù và ghê tởm cái sự phản bội đớn hèn ấy. Nó đã nhìn thấy biết bao tấm gương xung quanh nó, khi những người mẹ bỏ gia đình, mang tiền của đi cho những người đàn ông khác, để cho con cái phải khổ sở, phải chịu điều tiếng. Khi ấy, nó đã thấy thương hại những đứa trẻ đó biết bao.

Còn bây giờ, khi số phận chớ trêu, để cho cái tảng đá ấy đè nặng lên tim nó, nó không biết nên cười hay nên khóc cho mình đây. Bố nó đã làm việc không ngừng nghỉ biết bao nhiêu năm, đến nỗi bị bệnh rồi chết, có lẽ rồi đây, cái gia tài mà bố nó bỏ biết bao mồ hôi nước mắt để gầy dựng cho nó sẽ theo người đàn bà hư hỏng ấy tiêu tan mà thôi. Gần một tháng nay nó tìm đến rượu để làm cho mình mụ mẫm và quên đi cái sự thực khủng khiếp này.

Chiếc xe đỗ xịch lại trước cửa, nó vứt tiền cho tay tài xế, rồi bước ra khỏi xe. Những cơn gió lạnh thổi qua làm cho bước chân nó càng thêm xiêu vẹo. Căn nhà trống trải và lạnh lẽo chào đón nó như một vị khách không mời. Nó cần nhìn thấy mặt người đàn bà hư hỏng ấy, để cho bà ta biết nó khinh miệt bà ta biết chừng nào. Nó lên bước chân nặng nề qua những bậc cầu thang giá lạnh, đứng trước phòng mẹ, nó xoay nắm đấm cửa và bước vào, đôi mắt mệt mỏi nhìn lướt nhanh qua phòng. Chiếc giường trống không, ở trên bàn đầu giường là bức hình chụp cả gia đình được lồng trong khung kính. Nó lặng lẽ ngồi xuống lớp nệm giường, mở ngăn kéo bàn, và tự cho phép mình khám phá cái thế giới bí mật của mẹ nó. Vật đầu tiên hiện ra là những tấm thiếp màu, rồi đến một chiếc ví da, chiếc móc khóa, một thỏi son... Nó nhận ra tất cả những thứ này, đều là những món quà mà bố và nó đã tặng mẹ vào những ngày đặc biệt. Mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp và sạch sẽ như thể người ta vẫn lấy chúng ra thường xuyên. Một cuốn sổ bọc bìa da nằm ở sâu trong ngăn kéo bàn thu hút ánh nhìn của nó. Nó nhấc quyển sổ ra đặt lên đùi - là một quyển nhật kí. Nó chẳng bao giờ nghĩ mẹ viết nhật kí cả. Với nó, mẹ là một người lãnh đạm, chẳng mấy khi gần nó và nó cũng chẳng bao giờ tâm sự với mẹ. Đôi tay nó ráo riết lật từng trang của cuốn sổ, đôi mắt nhìn chòng chọc vào những thứ tự ngày tháng năm đề trong đó.

"Hà Nội, ngày tháng năm... 
Hôm nay, tôi cùng anh đi khám ở bệnh viện. Bác sĩ nói anh có một khối u ở gan. Chúng tôi tiếp nhận tin ấy như sét đánh ngang tai. Tôi không thể tin vào một thực tế rằng tôi sắp mất anh ấy, người mà tôi yêu nhất, người liên kết giữa tôi và con gái. Rồi tôi sẽ phải làm sao đây, nếu anh ấy không còn nữa, tôi sẽ phải cư xử với con gái thế nào, với cái khoảng cách vô hình này..."

Hà Nội, ngày tháng năm...
Anh ốm, bao nhiêu tiền của trong nhà mà bao năm tháng qua vợ chồng tôi dành dụm đều đổ hết vào thuốc men và những lần hóa trị. Ai khôg biết thì cứ nghĩ rằng chúng tôi giàu có, nhưng giờ thì cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi. Bao nhiêu năm qua sống phụ thuộc vào anh, nếu anh đi, rồi mẹ con tôi biết sống thế nào?...

Hà Nội, ngày tháng năm...
Sau một năm anh mất, gánh nặng cơm áo gạo tiền thực sự đang ráo tiết giày vò tôi, khi phải chu cấp tiền ăn học cho con gái, rồi ngày nào cũng phải nghe nó xin đủ thứ tiền. Làm sao có thể nói với nó rằng bố nó mất mà chẳng để lại gì cho nó? Mình có nên chấp nhận lời đề nghị của người đàn ông ấy không, khi mà trước đây mình đã thực sự ghê tởm những loại phụ nữ ấy? Mình cũng ghê tởm ông ta - người bạn cũ của chồng mình với cái bụng phị mỡ, với cái thân hình to béo và cái mùi nặng nề lúc nào cũng toát ra từ ông ta... Nhưng con gái cần tiền..."

Hà Nội, ngày tháng năm...
Lại một đêm nữa lao đi tìm con gái trong cái giá lạnh của phố xá về đêm. Con yêu, con có biết mẹ lo cho con biết chừng nào? Mẹ xin lỗi vì đã làm tổn thương con, vì đã xúc phạm tình yêu của con và bố con... Giá như mẹ còn một cách nào khác để cứu vãn tình hình của chúng ta?... Trái tim mẹ mỗi ngày một thêm tuyệt vọng, khi hàng đêm con không về nhà, giật mình tỉnh giấc khi mỗi sáng con trở về trong tình trạng say xỉn, khi nhìn vào đôi mắt đầy trách móc và oán giận của con..."

Cuốn sổ rơi đánh cạch xuống nền nhà. Nó thấy môi mình mặn chát và đôi mắt nhòa đi. Nó co mình trên giường trong một cơn thổn thức. Cái thứ ánh sáng trắng xóa đang soi rọi những góc khuất của cuộc đời mẹ nó khiến nó đau đớn và run sợ. Những lời nói cuối cùng của tay bartender dội lại vào trí óc nó như những lời phán xét. Sự nhận thức này đến bây giờ có phải là đã quá muộn rồi không? Nó bật dậy trên giường và nhìn sững sờ vào màn hình chiếc điện thoại đang reo vang khẩn thiết. Người phụ nữ ấy đã nói gì với nó? Mẹ nó đã đi tìm nó và gặp tai nạn, có phải thế không? Nó lao ra khỏi nhà, chạy mải miết trên mặt đường lạnh lẽo. Nó cần phải nhanh lên mới kịp, nó cần phải tìm lại một thứ mà bao năm nay nó đã đánh mất: đó là tình yêu. 

"Mẹ ơi, con yêu mẹ! Hãy chờ con mẹ nhé!"

(st)

Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com