Hạnh phúc khuyết

Lưu bài yêu thích

Hạnh phúc khuyết

Đường về thênh thang, bước chân trĩu nặng. Chị không thể nhớ là mình đã bước vô định trên con phố này bao nhiêu lần rồi. Đèn đường hết xanh rồi đỏ, dòng người hết lượt này đến lượt khác, tấp nập đến ngột ngạt. Đột nhiên, chị không biết con đường phía trước mình nên bước tiếp như thế nào? Rẽ phải? Rẽ trái? Đâu là lối thoát cho những nỗi đau đến nghẹn ngào này?

Điện thoại lại đổ chuông.

Nhìn tên người gọi nhấp nháy trên màn hình, chị lặng lẽ bật khóc. Chị ngập ngừng rồi nhấn nút tắt. Biết rằng anh sẽ lo nhiều nhưng nếu để anh biết tình trạng chị lúc này, để anh nghe được tiếng khóc nức nở ấy, có lẽ anh sẽ phát điên mất. Nỗi đau này, trước hết hãy để chị gánh lấy.

Trở về căn nhà đã quá đỗi thân thương, lần đầu tiên chị thấy lạc lõng đến đáng sợ. Nhìn từng góc nhỏ mà cả hai đã từng chung tay xây đắp, chị nghe tim mình thắt lại nghẹn ngào. Từ chiếc đèn trần mà cả hai đã từng tranh cãi theo ý mình đến chiếc gối nhỏ đệm lưng nơi sofa… tất cả, đều là những gì đẹp đẽ nhất mà cả hai đã có.

Mở cửa căn phòng nhỏ nơi góc nhà, nước mắt tưởng đã cạn lại lần nữa tuôn dài. Căn phòng nhỏ dành cho bé con được trang trí đẹp đẽ, mặc dù chưa có bất cứ đồ vật nào trong đấy. Cả hai đã từng mơ ước, đã từng vẽ nên không biết bao nhiêu lần viễn cảnh cho tương lai, đã từng sung sướng đến quên hết tất cả khi nghĩ về tiếng cười của con trẻ mai sau… Vậy mà, sự thật luôn chua cay quá đỗi. Chị ngồi sụp xuống nền nhà, nhìn khắp lượt mọi thứ, đôi mắt trống rỗng như dại hẳn ra. Từ trong túi xách, một xấp bệnh án rơi ra. Hai chữ “Vô sinh” rõ ràng đến nhức nhối…

Mùa hè năm ấy, oi bức hơn năm trước không biết bao lần. Năm ấy, chị chỉ mới là cô sinh viên năm hai khổi ngành kinh tế.

"Đi mùa hè xanh không?" – Nhỏ bạn cùng phòng huých vào tay chị sau khi loay hoay đọc tin tức gì đó.

"Mùa hè xanh?" – Chị nhướng mắt ngạc nhiên. Bạn chị là tiểu thư thứ thiệt, làm gì có chuyện đòi đi tình nguyện? Câu này nếu như từ miệng chị nói ra thì có lẽ sức thuyết phục sẽ cao hơn.

"Ừ, mùa hè xanh. Nghe nói có rất nhiều người tham gia, có cả anh bí thư của khoa Tài Chính nữa."

Thì ra là vậy. Chị cười cười, không biết con nhỏ này lại giở trò gì nữa. Vẻ ngoài dịu dàng của bạn chị đối lập hoàn toàn với sự bạo dạn bên trong. Cuối cùng, sau bao “công cuộc” dỗ dành, đe dọa, chị cũng chấp nhận lên đường, tham gia vào chiến dịch tình nguyện.

Nơi đoàn chị đến là miền đất cao nguyên thăm thẳm đầy nắng và gió. Trước đây, với chị, cảnh sắc nơi đây chỉ là những trang viết qua sách vở. Để rồi khi đặt chân đến nơi đây, chị chợt nhận ra, những hình ảnh đẹp về cao nguyên dường như chỉ là một phần nào đó, bởi đằng sau những vẻ lung linh ấy lại là một cuộc sống kham khổ đến nhói lòng. Chị đã không kìm nén nổi những giọt nước mắt khi nhìn thấy bữa cơm của đồng bào nơi đây, khi nhìn thấy vẻ ngây thơ vẫn còn đong đầy trong ánh mắt của bao đứa trẻ ngày ngày vẫn phải mưu sinh vất vả cùng gia đình.

Những ngày tháng tình nguyện ấy, chị đã thêm vào hành trang cuộc đời mình bao kỉ niệm đẹp. Và, hơn cả mọi thứ, chị đã tìm thấy anh, tìm thấy người mà chị tin tưởng sẽ bước cùng mình đến cuối đoạn đường sau này.

Anh, chàng trai của đất Sài Thành, người cũng đã tham gia vào chiến dịch tình nguyện lần này. Ban đầu, chị chỉ đơn giản nghĩ anh cũng là sinh viên của trường. Lần đầu họ gặp nhau là khi chị đến xách nước nơi giếng nước đầu làng.

Hôm ấy, trời đã xẩm tối. Sau khi tìm một vòng mà không thấy nhỏ bạn đâu, chị quyết định đi lấy nước một mình. Đoạn đường ấy không xa lắm, nhưng chiều về nơi núi rừng vẫn khiến con người ta có cảm giác bất an khi chỉ có một mình.

Chị bắt đầu hối hận nhưng không thể trở về, dẫu gì cũng đã hơn nửa đoạn đường. Nghĩ thế, bước chân chị trở nên gấp gáp hơn. Khi đã nhìn thấy giếng nước, chị thoáng thở phào nhẹ nhõm rồi bất chợt cứng người khi một bàn tay đặt trên vai chị. Suýt nữa thì chị đã hét toáng lên nếu người ấy không lên tiếng kịp thời…

"Em đi lấy nước sao? Mà, chỉ có mình em?" – Hình như anh có đưa mắt nhìn xung quanh một lượt trước khi đặt câu hỏi.

Giọng nói trầm ấm ấy phần nào giúp nhịp tim chị trở nên bình tĩnh hơn. Chị nhìn anh, trả lời có chút hờn dỗi mà có lẽ chính chị cũng không nhận thấy.

"Vâng, em đi lấy nước. Anh cũng là sinh viên đại học?"

"Sinh viên? Ừ…anh cũng là sinh viên tham gia đợt tình nguyện này. Mà sao chỉ có mình em đi thế?"

Chị nhìn anh, đôi mày nhíu lại. Hình như, chị mới vừa nghe một tiếng cười kìm nén. "Em không tìm thấy bạn." – Chị trả lời đơn giản, đưa tay vung gàu xuống giếng nhưng một bàn tay khác đã thay chị kéo nước lên.

"Không cần…", Chị chưa nói hết câu thì nước đã được đổ vào thùng. Thôi thì đành kệ vậy. Nhìn vẻ mặt rối rắm của chị, anh bất giác muốn cười. Cô gái này kiệm lời đến mức không có thể hơn mà.

"Em năm mấy rồi?" – Anh lại phá vỡ bầu không khí. Chưa bao giờ anh cảm thấy “khai thông” cuộc nói chuyện khó khăn như lúc này.

"Năm hai anh ạ." – Chị đưa tay định nhấc thùng nước lên nhưng anh lại giành lấy. Lần này thì chị không yên lặng nữa. – "Để em, anh còn thùng kia của mình nữa mà."

Anh cười cười, không cản chị nữa. Đường về như gần hơn bởi những câu nói không đầu không cuối. Chị không còn trả lời anh theo kiểu nhát gừng như ban nãy nữa, những câu chuyện đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

Đêm đó, mọi người quanh quần bên ngọn lửa bập bùng, ấm áp. Chị ngồi xuống bên cạnh nhỏ bạn, thoáng ngạc nhiên khi thấy anh ở phía đối diện. Anh đang trò chuyện cùng ai đó, bật cười vô cùng thoải mái. Lúc này, chị mới nhìn rõ anh, không còn mờ ảo như ban nãy nữa. Đôi mắt một mí, sóng mũi cao, và cả hai lúm đồng tiền rõ nét khi anh cười nữa. Một anh chàng đẹp mã, chị âm thầm kết luận. Anh nhìn thấy chị, rất tự nhiên mà mỉm cười. Chị vội cúi đầu, có cảm giác mình nhìn trộm nãy giờ đã bị bắt gặp. Trời không nóng nhưng chị thấy má mình nóng rực.

"Sao lại đỏ mặt thế? Sốt rồi phải không?" – Nhỏ bạn đặt tay lên trán chị, giọng lo lắng. Gì chứ bị bệnh ở nơi này không phải chuyện đùa.

"Không… không sao. Mà ban chiều mày đi đâu? Tìm hoài chẳng thấy." – Chị vội chuyển chủ đề.

"Ừ thì… " – Đôi mắt tròn đảo liên tục để tìm câu trả lời thuyết phục khiến chị buồn cười. Nhắm mắt chị cũng có thể đoán cô nàng này đã đi đâu.

"Công cuộc “truy đuổi” thế nào rồi?" – Chị thay bằng câu hỏi khác, thẳng thừng và khó nhằn hơn rất nhiều.

"Anh ta là đồ “đầu gỗ” – Gương mặt ban nãy bỗng chốc phụng phịu, cầm nhánh cây sát bên vẽ từng đường nguệch ngoạc xuống đất.

Chị khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía ánh lửa, vô tình… lại chạm vào ánh nhìn của anh. Lần này thì chị đã mỉm cười, không còn quá ngần ngại như trước nữa. Suy cho cùng, anh ta cũng như tất cả những người bạn của chị mà thôi, có gì đâu để phải ngượng ngùng như thế.

Đêm đó, chị sốt thật. Thật không biết nen khen hay chê cái khả năng nói như thần của nhỏ bạn chị nữa. Ban đầu, lúc mới rời lửa trại, chị đã cảm thấy mệt nhưng chỉ nghĩ rằng do quá nóng mà thôi. Không ngờ, nửa đêm thì đã sốt đến mê man. Chị không thể mở nổi mắt, tất cả những gì có thể cảm nhận chỉ là những tạp âm xung quanh. Cũng đã lâu lắm rồi kể từ khi chị bệnh một trận ra trò. Đến khi chị tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao lắm rồi. Vạt nắng cao nguyên len lỏi vào căn phòng khiến mắt chị đau nhói vì chưa thể thích ứng nổi.

"Em tỉnh rồi?" – Giọng nói bên cạnh khiến chị giật thót, vội mở mắt ra lần nữa.

"Sao anh lại ở đây?" – Giọng chị đầy nghi ngờ. Tại sao anh lại có mặt ở đây, mà không phải là bạn chị?

"Hôm qua, thầy ấy giúp tao đưa mày đến trạm xá này." – Nhỏ bạn vừa đi lấy nước đã trở lại, vội càng đặt tay lên trán chị rồi thở phào nhẹ nhõm. – "Sao lại sốt cao như thế? Suýt nữa thì tao cũng sốt theo mất."

Chị bỏ qua lời càu nhàu ấy, trong đầu chỉ tồn tại tiếng “Thầy” vừa nghe được? Ở đây, ngoài hai người con gái là chị và bạn thì chỉ có duy nhất một người có thể gọi là “Thầy” thôi. Không lẽ nào?

"Tôi là giảng viên đại học U, khoa “Kinh doanh quốc tế”, người phụ trách chuyến đi này." – Anh mỉm cười trả lời, thừa biết những suy nghĩ đang tồn tại trong đầu chị.

Nhất thời chị không biết trả lời như thế nào cho phải. Cũng phải thôi, nghĩ anh là sinh viên trường cũng chỉ là suy nghĩ của mỗi mình chị. Mà cũng chẳng trách chị được, chị là sinh viên khoa “Ngôn ngữ Anh” thì làm sao có thể biết đến anh cho được.

"Đêm qua, cảm ơn thầy." – Nghĩ đi nghĩ lại, chị cũng chỉ thấy có câu nói ấy là hợp lí nhất trong lúc này.

"Nếu thấy không quen thì không cần phải gọi tôi bằng “Thầy” đâu. Cứ gọi như trước là được. Vả lại, tôi cũng chưa giảng dạy em ngày nào." – Anh rất tự nhiên đưa tay xoa đầu chị, mỉm cười rạng rỡ khiến hai lúm đồng tiền hằn sâu. Thật lòng, anh chẳng muốn nghe tiếng “Thầy” ấy chút nào.

Nhân lúc anh ra ngoài, nhỏ bạn chị vội vàng nhào tới…

"Hai người quen nhau từ trước?" – Giọng nói gần như đã khẳng định

Chị gật đầu thừa nhận, không để ý đến ánh mắt mờ ám của nhỏ bạn. Chị thừa biết nó đáng nghĩ những gì nhưng chỉ lười phản bác thôi.

Sau lần bệnh đó, khoảng cách giữa hai người không còn quá xa lạ như lúc đầu. Chị đã có thể cởi mở hơn, anh cũng chẳng ngần ngại chi nữa. Mọi thứ cứ đến như vốn dĩ rằng tự nhiên nó đã thế. Bạn bè rồi người yêu, chị cũng chẳng nhớ bước chuyển ấy là từ khi nào nữa, chỉ biết rằng, thấm thoắt đã gần 5 năm họ bên nhau.

Anh chẳng khác mấy so với những gì chị đã nghĩ về anh. Anh yêu chị, tình yêu ấy không cháy bỏng, nồng nàn như những cặp đôi khác mà lại lặng lẽ, có phần dịu dàng nhưng rất mãnh liệt. Anh không cố thay đổi bất cứ điều gì nơi chị, chỉ thích đứng phía sau, sẵn sàng là chỗ dựa vững chắc nhất. Chị tốt nghiệp đại học, anh ủng hộ chị học lên cao hơn.

Ngày chị cầm tấm bằng thạc sĩ trên tay cũng là lúc anh ngỏ lời cầu hôn. Ngày ấy, là kỉ niệm 5 năm hai người đã yêu nhau. Chị đồng ý qua màn nước mắt, một người đàn ông như anh, một người chồng như thế, chị còn cầu gì hơn nữa…

Hạnh phúc

Chị giật mình thức giấc, phát hiện mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đã lâu lắm rồi, chị mới lại mơ một giấc mơ dài đến thế. Trước chị, anh đã đôi lần gãnh gánh yêu thương. Trước anh, chị cũng đã từng dang dở vài cuộc tình. Vì thế, khi đến với nhau, giữa họ không chỉ có yêu mà còn có trân trọng.

Thế nhưng, giờ đây, tất cả đều đang lần lượt sụp đổ trước mắt chị. Chị biết anh yêu trẻ con biết bao nhiêu, biết anh khát khao một đứa trẻ của riêng mình đến thế nào. Vậy mà, chị – người anh yêu thương nhất lại không thể mang đến cho anh niềm hạnh phúc giản đơn mà bình dị ấy. Chị lại lặng lẽ khóc. Nước mắt mà, muốn ngăn cũng chẳng thể ngăn nổi. Chị phải làm sao đây, làm sao để đối mặt với sự thật nghiệt ngã này. Còn có anh, người mà chị yêu thương hơn chính mình?

Lần nữa chị tỉnh giấc đã là trưa ngày hôm sau. Đôi mắt chị hấp háy cho quen dần vói ánh sáng, cay xè vì hôm qua đã khóc quá nhiều. Chị ngẩn người, cảm giác mệt mỏi khiến chị chẳng thể rời giường. Mà giường? Ngày hôm qua chị vẫn còn trong căn phòng bên cạnh kia mà. Nghĩ đến đấy, lòng chị lại thoáng chùng xuống. Nhưng có buồn đến mấy, chị cũng vẫn còn công việc, vẫn còn giờ lên lớp. Cũng may hôm nay chị chỉ có giờ giảng buổi chiều. Nghĩ thế, chị nằm thừ người thêm lát nữa rồi rời giường. Nhưng, thực sự mệt quá, không thể nào ngồi dậy được thì làm sao rời khỏi phòng.

Chị loạng choạng ngã xuống giường lần nữa. Bất giác, sống mũi lại thấy cay cay. Chưa bao giờ chị cảm thấy tủi thân đến thế này. Gần 30 tuổi đầu, chị đã đủ trưởng thành và mạnh mẽ để không còn phải khóc nấc lên như thuở trước. Vậy mà, từ hôm qua đến giờ, chị thấy mình bỗng trở nên yếu đuối đến lạ. Chị bật cười, cay đắng khi cũng có ngày mình phải dùng nước mắt rửa mặt như thế này. Cửa phòng bất chợt bật mở khiến chị giật mình.

"Em tỉnh rồi!" – Chị ngây người nhìn anh đang bước về phía mình với vẻ nhẹ nhõm và mừng rỡ thấy rõ

"Anh, sao anh lại ở đây? – Chẳng phải anh vẫn còn trong thời gian công tác sao?"

"May quá, hết sốt rồi. Mà sao lại khóc đến mức này?" – Đôi mày vừa giãn ra của anh lại lần nữa cau lại khi thấy đôi mắt sưng húp của chị. Anh chỉ mới đi chưa đầy 3 ngày mà sao chị lại ra nông nỗi này.

Chị không biết trả lời thế nào, chỉ mãi nhìn anh như vậy. Bao nhiêu nỗi nhớ, sự đau lòng, cảm giác có lỗi bỗng chốc ùa đến khiến mắt chị ngấn nước. Chị nhắm mắt, xoay người đưa lưng về phía anh.

Nhìn bờ vai nhỏ gầy đang run lên, anh bỗng thấy đau lòng quá đỗi. Khẽ khàng nằm xuống bên cạnh chị, anh đưa tay ôm lấy chị từ phía sau, kéo sát về phía mình. Chị muốn né tránh nhưng lại không nỡ rời đi sự ấm áp nơi vầng ngực quen thuộc. Những ngày qua, chị cũng đã nhớ anh rất nhiều.

"Đã có chuyện gì vậy em? Không thể nói cho anh biết sao?"

Anh không biết chuyện gì xảy ra nhưng đã lo lắng đến phát điên khi không liên lạc được với chị. Di động luôn trong trạng thái tắt nguồn, điện thoại bàn thì lại không ai nghe máy. Gọi cho những người bạn của chị thì cũng không một ai biết chị đang ở đâu. Nhắm thấy công việc của mình cũng đã ổn, anh vội vã đặt vé trở về sớm. Để rồi khi về đến nhà, anh lại được phen hoảng hồn khi thấy chị nằm trên sàn nhà, người thi thoảng lại run lên vì lạnh, trên gương mặt vẫn còn đọng lại thật nhiều nước mắt.

Anh vội bế chị về phòng, chăm sóc cả đêm chị mới hạ sốt.

"Anh… " – Chị lên tiếng, giọng nói khàn hẳn đi. – "Em xin lỗi!"

Anh xoay người chị để mặt đối mặt với mình, đưa tay vuốt ve rồi nhẹ hôn lên bờ mi mọng nước của chị. Sao cô nhóc này lại chẳng bao giờ có thể khiến anh yên lòng. Lúc trước đã vậy và bây giờ lại càng không.

"Sao vậy em? Nói với anh được không?"

"Em xin lỗi, xin lỗi anh." – Chị không trả lời mà chỉ lặp lại bấy nhiêu, cánh tay siết chặt lấy anh như người đuối nước giữ lấy chiếc phao sự sống.

"Không sao, không sao. Đừng khóc nữa, ngoan nào!" – Anh chỉ biết đưa tay vuốt nhẹ mái tóc chị, hoang mang với hàng trăm câu hỏi đang bủa vậy.

Cả hai cứ lặng lẽ nằm ôm nhau như thế. Cánh tay chị mỏi rời nhưng vẫn không buông khỏi người anh. Chị sợ, thật sự rất sợ, sợ rằng nếu chị buông lơi thì sự thật kia sẽ cướp mất anh. Chị không muốn giấu anh, muốn nói ra tất cả, nhưng… chị lại không đủ can đảm. Chị không muốn đôi mắt chị yêu thương phải nhuốm màu tuyệt vọng, không muốn nụ cười chị luôn giữ gìn phảng phất nét cay đắng. Nhưng hơn hết, chị không muốn mất anh.

Ngày hôm sau khi chị tỉnh lại thì bên cạnh đã không có anh. Chị hoảng hốt nhưng chợt khựng người lại như nhớ ra điều gì.

Mở cửa căn phòng dành cho trẻ, chị thấy anh đang quét dọn mọi thứ với vẻ mặt mong chờ hạnh phúc. Những năm gần đây, những lần anh bước vào căn phòng này trở nên nhiều hơn. Chị hiểu điều ấy có ý nghĩa gì. Nhìn nụ cười đầy khao khát của anh, chị thấy tim mình chết lặng, đau đến chẳng thở nổi. Chị trở về phòng như một kẻ mộng du, đờ người nhìn bình minh đang lên bên ngoài khung cửa kính. Chị đưa tay ôm lấy ngực mình, đau quá, nhưng đôi mắt lại ráo hoảnh, chẳng thể rơi nổi một giọt nước nào nữa. Chị và anh, cả hai đã làm gì nên tội?

“Nếu không biết sự thật này, có phải anh sẽ hạnh phúc hơn?” – Chị thì thầm, đưa tay ôm trọn lấy người mình, tựa vào khung cửa vẫn còn đọng sương lạnh buốt.

Anh vội vã mở cửa vào nhà, sợ rằng chị sẽ hoảng sợ khi tỉnh dậy không thấy mình. Ban sáng, trong lúc chị vẫn say giấc anh đã đến trường để xin nghỉ phép vài ngày cho cả hai. Anh biết đã có chuyện xảy ra và nỗi đau nó gây ra là không hề nhỏ. Anh tin, sẽ có lúc chị chia sẻ cùng anh, chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Thế nhưng, hốt nhiên anh cảm thấy sợ hãi, cảm giác ấy mơ hồ nhưng đủ để khiến lòng anh thắt lại.

Căn nhà vẫn như mọi ngày nhưng sao anh thấy lạnh lẽo đến lạ. Phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp,… tất cả mọi nơi đều không có bóng dáng chị.

"Hạ Giao?" – Anh thảng thốt gọi tên chị nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng vang của chính mình.

“Anh,
Em xin lỗi đã hành xử như một kẻ trốn chạy như thế này, nhưng em chẳng còn cách nào khác. Em xin lỗi khi đã không đủ can đảm để cùng anh hóa giải nỗi đau quá lớn này. Em xin lỗi khi đã không thể mang lại hạnh phúc cho anh như lời đã hứa.

Em đã nghĩ, phải chăng nếu mình em giữ lấy nỗi đau này thì cuộc sống của anh sẽ hạnh phúc hơn. Nhưng, em hiểu rằng anh vẫn có quyền đươc biết. Em không muốn lừa dối anh, dẫu đó có là việc gì đi chăng nữa.

Anh ạ, em không biết phải lựa chọn như thế nào, nên anh hãy thay em làm công việc khó khăn ấy nhé. Biết là không có trách nhiệm, nhưng vốn dĩ em đã là kẻ vô trách nhiệm rồi. Dẫu lựa chọn của anh có là gì, bước tiếp hau dừng lại, em vẫn sẽ tôn trọng.

Cảm ơn anh, vì tất cả những gì chúng ta đã có. Cảm ơn anh, vì đã khiến em hạnh phúc trong từng ngày của hôn nhân. Cảm ơn anh, người đàn ông luôn yêu em rất nhiều.
Đừng lo cho em. Ở nơi nào đó, em sẽ sống thật tốt, sẽ tự chăm sóc lấy bản thân mình. Vì thế, anh cũng phải như vậy nhé!”

Anh thẫn thờ nhìn mọi thứ chị để lại, một bức thư, một xấp bệnh án và… một tờ đơn ly hôn đã có sẵn chữ kí của chị. Anh không dám tin vào những gì mình vừa đọc. Tất cả tựa hồ như một như một cơn ác mộng đáng sợ. Và anh… dẫu có vẫy vùng thế nào cũng chẳng thể thoát ra.
Anh gầm lên, hất đổ tất cả mọi thứ rồi loạng choạng trượt người xuống nền đất. Anh đưa tay ôm lấy mặt rồi bật khóc như một đứa trẻ.

"Không thể nào. Sao… sao… lại có thể như thế? Hạ Giao…"

Nửa năm sau…

Một lần nữa anh trở lại với mảnh đất cao nguyên đầy nắng và gió này. Nắng nơi này vẫn chào đón anh bằng cái vàng rượm, hanh hao đến rát người. Anh xốc lại ba lô rồi lần tìm đến địa chỉ trên tờ giấy. Nửa năm qua, anh chưa lần nào từ bỏ hi vọng tìm kiếm chị. Đau thương qua đi cũng chính là khi lí trí trở nên tỉnh táo nhất. Anh không biết mình đã thức trắng bao đêm để lựa chọn những điều chị để lại, để tìm cho hạnh phúc của cả hai một kết thúc vẹn tròn nhất. Chỉ là, trong tất cả mọi tình huống, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc phải từ bỏ chị. Bởi, từ bỏ hạnh phúc sẽ đồng nghĩa với bất hạnh.

Bước chân anh dừng trước cánh cổng trường làng. Lúc này đã gần tới giờ nghỉ trưa. Tiếng đọc bài ê a truyền ra ngoài khiến anh bất giác bật cười.

"Chúng ta kết thúc buổi học hôm nay tại đây. Các con về phải làm bài tập nhé. Hôm sau bạn nào có điểm cao nhất, cô sẽ có quà."

"Dạ."

Đã bao lâu rồi anh mới lại nghe thấy giọng nói thanh thoát ấy? Trong những tháng ngày xa nhau, giọng nói ấy trong tâm tưởng chính là liều thuốc ru anh vào giấc ngủ hằng đêm. Giờ thì, cuối cùng anh cũng đã tìm lại được chị…

Từng bạn nhỏ mang cặp ùa ra khỏi phòng như một bầy chim nhỏ. Chị bước ra sau cùng. Ánh mắt anh men theo từng đường nét trên gương mặt chị. Chị đã gầy đi rất nhiều, bóng dáng nhỏ nhắn ấy khiến lòng anh đắng chát.

"Hạ Giao." – Anh gọi chị, nghẹn ngào.

Bước chân chị dừng lại tức thì. Chị như hóa đá tại chỗ. Sao anh lại ở đây?

Anh bước về phía chị, dường như mọi cảm xúc như muốn nổ tung. Anh đã nhớ chị biết bao.

"Em, con bé xấu xa, sao em có thể hèn nhát như thế? Sao em có thể đối xử với anh như vậy? Chẳng lẽ với em, anh không là gì sao? Muốn giữ lấy thì giữ, muốn buông tay thì buông?"

"Anh…"

"Anh thế nào?" – Anh quắc mắt, giọng nói không còn chút nào dịu dàng. – "Sao anh lại có thể đi tìm con bé vô trách nhiệm này lâu như vậy chứ? Em chỉ biết trốn chạy trong khi anh chẳng biết phải tìm em ở đâu. Em nói đi, sao em có thể?"

Anh tức giận, đưa tay lên. Chị hoảng hồn rụt người, nhắm chặt mắt lại. Không phải anh muốn đánh chị chứ?

"Em xin lỗi!" – Chị hé mắt nhìn anh, tim như nghẹn lại khi chạm vào ánh nhìn đầy đau thương của anh. Chị cúi đầu như một đứa trẻ, biết mình đã sai mất rồi.

"Em…" – Anh thở dài buông tay rồi ôm chị vào lòng: "Anh xin lỗi, Hạ Giao. Xin lỗi khi đã để em một mình lâu như thế. Xin lỗi khi không tìm được em sớm hơn. Xin lỗi khi không ở bên em trong lúc em đau đớn nhất."

"Nhưng em…"

"Anh biết, anh biết tất cả. Anh ích kỉ, anh không làm tròn trách nhiệm của một người con, anh bất hiếu… tất cả những điều đó hãy để anh gánh lấy. Anh đã giải thích tất cả với ba mẹ. Vì thế, trở về cùng anh, được không em?"

Chị khóc nấc lên. Anh như thế này, bảo chị làm sao có thể buông tay. Giữa rất nhiều nơi có thể đi, chị lại chọn về nơi đây, nơi lần đầu tiên chị gặp anh. Bởi sâu trong thâm tâm, chị vẫn muốn dù bằng cách này hay cách khác, được gần anh hơn. Có lẽ, mọi thứ đều có cái giá của nó cả.

"Anh à, em muốn về nhà, nhà của chúng ta." – Chị nép sâu vào lòng anh, cảm nhận được hạnh phúc đang rất gần, rất gần với tổ ấm của chị.

Có thể phía trước vẫn còn đó khó khăn nhưng chị tin, với tình yêu ấy, họ sẽ lại vượt qua. Chọn cách buông bỏ hạnh phúc nhỏ sẽ nhận lấy bất hạnh nhỏ, buông bỏ hạnh phúc to sẽ nhận lấy bất hạnh to. Cuộc đời con người đâu mấy khi được vẹn tròn. Không có hạnh phúc nào không phải đôi lần nhận lấy bất hạnh. Bất hạnh đôi khi là một phương tiện hoàn hảo nhất để con người ta có thể tìm được hạnh phúc. Và… không phải hạnh phúc nào cũng chỉ có những gam màu sáng. Lẩn quất đâu đó vẫn có những khoảng xám xịt bất chợt. Nhưng, phải thừa nhận một điều rằng, một bức tranh có sáng có tối mới là một bức tranh hoàn hảo.

(st)

 
Chia sẽ bài viết:

0 Cảm nhận

Để lại Cảm nhận

Copyrights © 2024 Bản quyền onlinetinhyeu.com