Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Đem gởi hương cho gió phụ phàng!
Mất một đời thơm trong kẽ núi,
Không người du tử đến nhằm hang.
Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều,
Là truyền tin thắm gọi tình yêu.
Songle hoa đợi càng thêm tủi,
Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.
Tản mác phương ngàn lạc gió câm
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm,
Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.
Tình yêu muôn thuở vẫn là hương.
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường
Đã mất tình yêu trong gió rủi,
Không người thấu rõ đến nguồn thương!
Thiên hạ vô tình nhận ước mơ
Nhận rồi không hiểu mộng và thơ...
Người si muôn kiếp là hoa núi
Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ
Xuân diệu
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Trăng ở đó, đất vườn thêu bóng lá. Trời trên kia vàng mạ, sáng như băng. Lá lim dim trên mấy ngọn bằng bằng. Cánh lả lả chờ tay ai...
Bước đẹp em vừa ngự tới đây, Chim hòa ríu rít, liễu vui vầy. Hãy làm dáng điệu xuân ôm ấp. Ánh sáng ban từ một nét tay...