Buổi chiều hôm ấy đáng muôn hôn,
Hôn gió hôn mây với cả hồn
Hôn cái khúc đường, hôn cả bóng
Hàng cây xanh biếc dưới hoàng hôn.
Dun dủi làm sao thế, hỡi em
Chiều nay em khoác áo trăm duyên
Em đi đôi dép xinh đơn giản
Em thật hồn nhiên rất tự nhiên...
Anh còn nghĩ ngợi, bước như mơ
Mắt thẩn thơ trông cảnh thẫn thờ
Đàn của hồn ta ai vặn thế
Gặp nhau khi ấy bỗng hòa tơ.
Anh muốn mang lời đi tạ ơn
Bầu trời như thể gió căng buồm
Hoa trong cỏ dại chiều hôm ấy
Đã đẹp tưng bừng hơn mọi hôm.
Xuân diệu
Cảm nhận của bạn về bài viết:
Chiều góa không em lạnh lẽo sao ! Một mình anh lạc dưới thu cao.Sắc trời: sương đọng; Non: mây tỏa,Không biết lòng đi tới chốn nào......
Đây dây thơ e ấp đã lâu rồi.Chìm trong cỏ một vườn hoa bỏ vắng.Lòng tôi đó, một vườn hoa cháy nắng.Xin lòng người mở cửa ngó lòng tôi...